Chương 31: Trở về với bảo bối nhỏ.

4.7K 226 29
                                    

- Syaoran...Li Syaoran ư? Không thể nào...

Phải, Li Syaoran mà ả ta biết không phải là con người này, không phải là một con người máu lạnh như vậy. Tuy rằng chỉ quen nhau ba tháng nhưng ả có thể hiểu rõ tính cách của anh, anh vẫn hay cười đùa và nói chuyện với ả chứ không lạnh lùng như thế này.

- Tôi là Dragon, không phải Li Syaoran.

Giọng anh không mang theo một chút độ ấm nào cất lên, đôi con ngươi đỏ máu nhìn về phía đôi nam nữ kia.

- Syaoran...có...có...Rick à, anh xem...

Ả run run hỏi, không hiểu tại sao bây giờ ả như một con hổ cụp đuôi, chỉ có thể làm ra bộ mặt đáng thương nhìn người đàn ông đang ôm mình trong lòng.

Tên đàn ông được gọi là Rick kia chỉ mỉm cười yêu chiều ả ta. Nhưng khi nhìn về phía anh thì lại mang theo nét khinh thường: - Dragon? Tao chẳng biết thằng nào tên Dragon cả! Chắc chỉ là tên trẻ con hỉ mũi chưa sạch ngang nhiên đến đây gây chuyện, mày có tin là trong vòng năm phút đám đàn em phía sau tao liền cho hai thằng nhãi bọn mày chết tại đây không?

Eriol nở một nụ cười bí ẩn, sau đó khinh bỉ mà nói: - Trước khi hù dọa tụi tao, mày nên xem sau lưng mày còn thằng đàn em nào hay không? Đừng có ở đó mà khinh thường người khác.

Hắn ta cười ha ha sau đó quay lại, nụ cười trên môi vụt tắt, phía sau lưng hắn là Tomoyo và Meiling đang đứng đó, dưới chân họ không hơn không kém có ba mươi bộ xương người nằm trơ trọi.

- Bọn...bọn...bọn mày làm...làm gì đàn em...của...của tao...

Hắn run rẩy cất tiếng, nhìn hai người bằng đôi mắt sợ hãi. Tomoyo nhếch môi nói: - Bọn chúng chỉ bị trúng độc thôi mà, sao ngươi lại hoảng sợ như thế chứ? Nếu muốn giống chúng thì cứ nói, ta sẽ cho ngươi một cái chết vô-cùng-đẹp-mắt.

Cô còn cố tình lắc lắc dung dịch màu xanh nhạt trong chiếc lọ nhỏ. Thứ nước sóng sánh khi trở nên sáng chói dưới ánh đèn điện mập mờ, vô cùng đẹp mắt nhưng đụng vào thì chỉ có chết chứ không thể sống.

- Ai nha, sao mặt ngươi lại xanh như tàu lá chuối thế kia? Muốn thì cứ nói, chị đây sẽ cho ngươi vài giọt.

Meiling tiến đến trước mặt hắn, hẩy hẩy cây súng lạnh buốt kia vào cằm hắn. Rất là thích thú nha.

- Ấy nè nè, ngươi muốn thử màu nào? Xanh, đỏ, vàng, hồng, cam hay tím? A, ta mới chế ra loại thuốc mới nha, bảy sắc cầu vồng luôn~ Rất đẹp phải không?

Còn cố tình lắc lắc lọ thuốc màu sắc sặc sỡ trước mặt hắn. Hắn cả kinh nhìn hai người, làm Sanni ngồi trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.

- Này, có tin là em móc mắt anh ra không? Nhìn gì hoài vậy?

Hắn hôn lên đôi môi khiêu gợi của ả ta một cái thật kiêu, sau đó nói những lời vô cùng buồn nôn: - Em yêu, em hãy nhớ anh chỉ có một mình em thôi.

Tomoyo nhìn thấy cảnh này mà trong lòng cảm thấy muốn nôn tại chỗ, tuy rằng bình thường Eriol cũng hay nói những lời như thế này nhưng sao khi ở trên người bọn họ lại kinh tởm như vậy kia chứ!?

[Longfic/SyaSak] Bảo Bối, Em Là Của Tôi! [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ