Chương 26: Người dưới mộ

140 12 10
                                    

Tất cả bọn họ đã đi đâu cùng lúc trong thời gian ngắn như vậy, còn chưa sang canh mà, nghĩa là tôi chỉ vừa mới chợp mắt được hơn nửa giờ?

Chẳng lẽ tôi đang mơ ư?

Cơ mà đàn Bích Kê vẫn còn nguyên phía kia, không sót con nào, thấy tôi lò mò tiến tới chúng mới thi nhau đập cánh dậm chân bình bịch, đây hẳn không phải mơ rồi.

(...)

***Lý Nhật Du***

Trời đã rạng sáng, lòng tôi bất an vô cùng khi không thấy bóng dáng ai trở lại, những người khác thì tôi không quan tâm nhưng Thái tử, Dương Dương và Ngô Thông chẳng lẽ cũng bỏ mặc tôi, còn nếu bọn họ thực sự có việc phải rời đi cùng lúc với nhau thì hẳn việc đó phải rất nghiêm trọng rồi, nhưng không có lý nào lại không nói với tôi một tiếng.

Cái ý nghĩ mình đã bị bỏ rơi vừa choáng hết tâm trí thì một thứ không bao giờ tôi dám nghĩ tới thình lình xuất hiện, một con Ma Tượng mang hình hài một đứa trẻ con mặt đã bị vỡ nát phân nửa, mất một bên mắt và nửa cái đầu, có vẻ như nó đã bị ai đó hạ thủ. Tôi đang nghĩ mình nên làm gì thì con Ma Tượng đột ngột bỏ chạy, bất giác không còn cách nào khác, tôi đành đuổi theo nó. Đây không biết có phải phản ứng tự nhiên khi một người bị bỏ lại một mình tại nơi hoang vắng không, trong trường hợp này, ta sẽ đuổi theo thứ duy nhất chuyển động, tôi đã nghĩ như vậy mà một mạch chạy theo Ma Tượng.

Con Ma Tượng này di chuyển nhanh thật, may là cơ thể tôi đã lợi hại hơn trước rất nhiều mới đuổi kịp nó. Nó đang chạy đi đâu thế không biết? Chạy vào rừng ư, nơi mà kẻ đã tạo ra nó đang ẩn mình?

Khi tôi dần nhận ra mình đã ra khỏi khu trại ấp hoang tàn, phía trước mặt không xa là hàng cây Hắc Kỳ, vành đai ngăn cách Rừng Ma với thế giới bên ngoài trong câu chuyện thần thoại mới nghe đêm qua hiện ra thì đột ngột con Ma Tượng vỡ nát ngay trước mặt tôi, kéo theo đó là tiếng xèo xèo trong không trung đầy ma quỷ. Con Ma Tượng đã bị một mũi tên bắn trúng khi cách tôi chưa quá mười bước chân. Mũi tên này ngắn hơn tên bình thường, được đúc bằng sắt nguyên khối, phần thân còn khắc nhiều kí tự uốn éo kì lạ, và chúng rõ ràng vừa được nung nóng nên mới đỏ hỏn và tỏa nhiệt dữ dội như vậy.

Tôi chưa kịp nghĩ xem bằng cách nào có thể bắn ra loại tên bằng sắt nung như này thì đột ngột bị thứ nóng đỏ đó choán hết tầm mắt. Bần thần giây lát thì tôi nhìn lên, một người đàn ông cao lớn xuất hiện với gương mặt nghiêm nghị, mái tóc xoăn rối, đen, dài ngang vai, gương mặt dài đã bị bôi đen lem nhem để ngụy trang, ánh mắt dữ dằn nhưng màu mắt đỏ ngọc trong đêm đó chẳng lẫn vào đâu được, và, ông ta cưỡi ngữa mặc giáp đang chĩa thẳng mũi tên sắt đã được nung đỏ vào tôi. Từ góc độ này nhìn lên thì ông ta tựa như hung thần trong truyền thuyết vậy. Thêm nữa, một tay bọc giáp kia của ông ta đang cắp một đứa trẻ khoảng chừng ba tuổi đang ngủ.

Tôi đứng chết sững, mồ hôi thi nhau túa ra nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ mặt ương ngạnh, chân thì chẳng thể nhúc nhích dù đang run rẩy không ngừng, hơi nóng từ mũi tên sắt nung tỏa ra đủ nướng chín cả miếng thịt lớn trên người tôi ấy chứ chẳng đùa. 

Khuyết Ấn - Dương Bình Nhi* Quyển 3: Giải mã Rừng MaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ