Chương 18: Mật mệnh 9

131 15 7
                                    

Tôi cố hết sức nuốt cả tảng băng vào họng để dẹp chuyện này lại. Tôi hỏi Ngô Thông có thể cõng Thái tử chạy được không, Vệ Môn Thần đang chờ ở điểm hẹn cách đây mấy chục cây số về phía Nam, tới nơi an toàn rồi tất có cách cấp cứu cho Thái tử. Ngô Thông nói, việc cõng Thái tử thì không có vấn đề gì với hắn nhưng tôi có dự tính gì không, bởi Thái tử chẳng còn nhiều thời gian, Vệ Môn Thần không có ở đó thì tính sao. Điều khiến hắn lo ngại hơn là hai cận vệ tâm phúc của Nam Vương thân thủ cao cường, khả năng mật thám tuyệt đỉnh, có trói chặt đến đâu thì đến sáng họ cũng sẽ có cách thoát ra hoặc phái người đuổi kịp chúng tôi. Hắn không thể vừa cõng Thái tử lại vừa kéo tôi chạy nhanh trong đêm tối mịt mùng thế này được.

Tôi chưa nghĩ tới khả năng Vệ Môn Thần có ở đó hay không, nhưng Thái tử đã thu xếp thì chắc chắn là đáng tin rồi. Thái tử sẽ không lừa tôi, tôi chỉ không biết mình sẽ bị đưa đi đâu thôi.

Bàn tới bàn lui thì tôi thấy cứ chạy về hướng Nam vẫn hơn nấn ná ở đồng cỏ hoang dại này. Tôi không chắc về tốc độ của mình nhưng không liều thì không phải tôi rồi. Bằng mọi cách phải cứu Thái tử.

Ngô Thông thoáng nhìn qua vết thương trên người tôi, hắn hỏi tôi chạy cả đêm liệu có trụ được không, hắn sẽ không chờ tôi đâu. Tôi quả quyết là mình ổn, chưa thử thì không biết được. Hắn lại cẩn trọng nhắc nhở rằng mấy đứa trẻ tộc Tà có thể tập kích bất cứ lúc nào, hắn không thể bảo vệ tôi nếu có chuyện xảy ra. Tôi nhăn nhó nói hắn không phải áy náy, nếu tôi có chết cũng sẽ không mách Vương tử vì hắn đã không hoàn thành nhiệm vụ.

Biểu cảm trên gương mặt Ngô Thông vẫn chẳng giãn ra chút nào. Thật hiếm khi Ngô Thông lại rườm rà như vậy.

Tôi chẳng muốn thương lượng thêm. Tôi mượn dao của Ngô Thông, rạch một đường nhỏ trên mí mắt ép máu đông chảy ra để giảm sưng, có như vậy nhìn trong đêm mới tốt được, tầm nhìn sẽ không bị hạn chế. Ngô Thông khá bất ngờ rồi sau đó cũng chào thua tôi. Hắn nói nhiều lúc tôi làm hắn thấy sợ. Đắn đo vài giây hắn bảo tôi cứ cầm con dao đó phòng thân. Hắn định nói thêm gì đó nữa nhưng lại thôi. Rồi hắn cẩn trọng cõng Thái tử lên lưng, di chuyển nhanh hết sức. Tôi cố gắng theo sau hắn sát sạt. Ngô Thông định hướng, mắt tôi quan sát trong đêm, thành thử chúng tôi chạy một lèo mà không gặp phải trở ngại gì. Chốc chốc Ngô Thông ngó sang tôi kiểm tra, thấy tôi vẫn theo sát, hắn vừa kinh ngạc vừa an tâm. Đến cả tôi còn thấy kinh ngạc về sức mạnh của mình nữa là, lâu lắm rồi tôi không chạy nhanh thế này.

Chạy khoảng hơn tiếng đồng hồ tôi đã thấm mệt, mồ hôi chảy đầm đìa toàn thân, nhưng vì không muốn lỡ việc nên vẫn cố hết sức. Ngô Thông đôi lúc cũng giảm tốc độ, chạy chậm một đoạn cho tôi lấy hơi chứ không dám dừng lại. Thái tử thì đã hoàn toàn hôn mê.

Trời vấn khá tối, giờ chắc mới bốn giờ sáng thôi. Thoáng thấy Vệ Môn Thần trước mặt mà lòng tôi như mở cờ. Cạnh cô ả còn có Dương Dương nữa.

Nhận ra chúng tôi Vệ Môn Thần liền ra đón, thấy Thái tử đang lâm nguy sắc mặt cô ả tối sầm lại. Ngô Thông vội nói mau đưa Thái tử rời khỏi đây, và phải thật bí mật, nếu không mọi chuyện hỏng bét. Dương Dương nói vốn dĩ ban đầu kế hoạch là đưa tôi về Thành Tây Sương, nhưng giờ thì phải thay đổi kế hoạch rồi, anh cũng nói thêm, người đóng giả Thái tử đang thương thuyết với chủ thành Cọc Đầu, nếu việc Thái tử thật đang nguy kịch bại lộ thì Vũ Vương Anh sẽ phản kích, cuộc chiến nổ ra thì hai bên không tránh được thương vong. Bọn họ bàn bạc nhanh chóng rồi Dương Dương nói với Vệ Môn Thần kế hoạch thay đổi đôi chút, sau đó cả hai kéo tôi, Ngô Thông, Thái tử vào Thuật Dịch Chuyển, chỉ trong chốc lát tất cả bọn tôi đã có mặt trên đồi hoa Bách Mộc Thảo. Chỉ riêng mình tôi bị xây xẩm mặt mày, nôn thốc nôn tháo, còn bọn họ không ai bị sao cả.

Khuyết Ấn - Dương Bình Nhi* Quyển 3: Giải mã Rừng MaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ