Ngày hôm sau, mười hai người lại cùng quản lý ngồi máy bay về Hàn Quốc, Lộc Hàm nhìn sắc mặt của Thế Huân rất xấu, lông mày anh nhíu lại. Bản thân anh cũng không hề phát hiện ra cảm giác đau lòng đang lan tràn trong lồng ngực mình, nhớ lại chuyện hôm qua, Lộc Hàm vẫn cảm thấy rùng mình.
Tối qua anh vừa định ngủ thì nhận được điện thoại của Kim Tuấn Miên: "Lộc hyung, cái hộp thuốc của em có để chỗ anh không?"
"Có đấy."
Sáng hôm qua Kim Tuấn Miên vác túi to túi nhỏ theo người, đi diễn như thế này không tiện mang hộp thuốc theo, nhưng không mang thì lại không yên lòng. Hết cách rồi, anh đã bị mấy đứa nhóc huấn luyện thành một người
mẹ thành công, mười hai người đã phải luyện vũ đạo rồi còn hay nghịch phá, thỉnh thoảng lại bị thương, cái hộp thuốc nhỏ lại càng không rời người được, đang xoắn xuýt thì thấy Lộc Hàm đeo ba lô đi đến, thế là nhờ anh giữ hộ. Lúc ban ngày vì chuyện của Lộc Hàm và Thế Huân mà quên luôn chuyện này, nhưng đến nửa đêm thì Thế Huân lại lên cơn đau dạ dày."Mau đem đến hộ em đến phòng em với, nhanh một chút!" Giọng Kim Tuấn Miên rất gấp gáp nói
"Ừ!"
Lộc Hàm hết hồn, là thành viên nào không khỏe sao? Hình như là Thế Huân ở chung với Tuấn Miên? Cậu ấy, khó chịu sao? Lộc Hàm hơi do dự, cuối cùng vẫn cầm hộp thuốc chạy về phía phòng hai người. Đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên là cậu, cả người đang co rúm lại thành một cục, không ngừng run rẩy, lại bị đau dạ dày rồi! Tim Lộc Hàm hơi thắt lại.
Kim Tuấn Miên thấy Lộc Hàm đến liền vội vàng gọi anh vào trong: "Lộc Hàm anh giữ chặt tay thằng bé đừng để nó ấn lung tung, em đi pha thuốc... Nhanh lên đi!" Thấy Lộc Hàm lại ngẩn ra, Kim Tuấn Miên cuống quýt.
"À, được..." Lộc Hàm cầm lấy tay Ngô Thế Huân, lòng thầm hoảng hốt, sao lại ướt lạnh đến thế này, Thế Huân vẫn đang giãy giụa trong vô thức, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, mặt tái nhợt, chỉ còn lông mi và lông mày là còn màu sắc, đến môi cũng tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
"Đau..." Ngô Thế Huân bỗng rên khẽ một tiếng, giọng nói tủi thân vô cùng, lại mang giọng mũi như muốn khóc. Lộc Hàm cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng, rõ ràng anh căm ghét người này, tại sao khi nhìn thấy cậu như vậy, tim lại đau đớn như thủy tinh vỡ vụn.
Kim Tuấn Miên vội vàng mang thuốc dạ dày đã pha xong đến, ra hiệu cho Lộc Hàm đỡ Thế Huân dậy để mình đút thuốc, Lộc Hàm ngẩn ra hai giây rồi vẫn đỡ cậu dậy tựa vào người mình. Nhưng Ngô Thế Huân vẫn sợ đắng, giờ hình như do đau quá nên không uống nổi thuốc, đôi môi trắng xám mím chặt lại không chịu hé ra, Kim Tuấn Miên cuống đến mức trán đầy mồ hôi, chính Lộc Hàm cũng có cảm tưởng như sắp phát điên rồi, đã đau đến thế này sao lại không uống thuốc được: "Thế Huân à, Thế Huân, ngoan, uống thuốc thì sẽ không đau nữa, há miệng ra nào, Thế Huân ngoan...." Lộc Hàm thật sự cuống lên rồi, giờ trong mắt anh chỉ có Ngô Thế Huân đang đau đớn đến thở hổn hển, không còn để tâm được điều gì nữa, ngay cả những lời mình vừa nói mang bao nhiêu lo lắng, chính anh cũng không hề nhận ra.
Cũng may Ngô Thế Huân thật sự ngoan ngoãn há miệng ra để Kim Tuấn Miên đút thuốc, nhưng vị đắng lại làm cậu buồn nôn, cậu nghiêng đầu đi tránh: "Không muốn, đắng...." tiếng nói vô thức nức nở.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANS/HunHan] Năm tháng chợt đã muộn màng [Longfic/ Ngược]
FanfictionTác giả: 听闻你仍一人7 (Nghe nói anh đã từng vứt bỏ một người 7) (Bản dịch chưa nhận được sự đồng ý của tác giả vì bạn này khả năng đã ở ẩn rồi nên chị tìm không được, đừng ai mang đi đâu khỏi wattpad của chị nhé, cảm ơn!) Thể loại: Hiện thực, ngược luyến...