Chương 30

477 40 2
                                    

Ngô Thế Huân cảm giác bản thân mình đang nằm mơ một giấc mơ quá dài, nói thật, trong giấc mơ cậu chỉ cảm thấy đau buồn đến nhói lòng, có nhiều lúc, cảm giác không nhìn rõ được tương lai rất đáng sợ, chỉ sợ là giây tiếp theo thôi bản thân cậu sẽ vô duyên vô cớ bị đẩy vào một cái động không đáy.

Còn hiện tại, cậu nhìn thấy nụ cười tươi sáng ấm áp trên gương mặt của Lộc Hàm ngay trước mặt mình, thật lòng không còn cảm thấy có vấn đề gì nữa, những ủy khuất đó, những tổn thương đau đớn đó, không cần tính toán nữa...

Cậu đối với Lộc Hàm, chính là kiểu thích dựa dẫm ỷ lại vô thức như thế.

Chỉ muốn dính chặt lấy anh, chiếm hữu anh, muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp của mình chia sẻ với anh, tất cả những gì đã nghe thấy, đã trải qua, đều muốn nói rõ với anh, đến tính mạng của mình cậu cũng sẽ cho anh. Đám hyung đều nói Ngô Thế Huân phúc hắc lại bá đạo, trẻ con thích thù dai, bản thân cậu cũng thừa nhận mình cũng có chút ngạo kiều, cậu có thể đối với bất kỳ ai cũng là một mặt cao lãnh, một mặt ghét bỏ mà trừng trừng mắt, cũng có thể cau mày cau mặt ai cũng không quan tâm, nhưng duy nhất chỉ có một người, tuyệt đối cậu không làm được như thế, đó là Lộc Hàm.

Anh chỉ cần nhìn cậu cười một cái, bản thân sẽ ngay lập tức hiền lành nhu thuận, chỉ cần anh đối tốt với cậu hơn đối với người khác một chút thôi, bản thân cũng sẽ trộm cười vui vẻ rất lâu, giống như nhận được nhiều hơn những đứa trẻ khác một cái kẹo vậy, kiêu ngạo sung sướng đến mức mặt cứ muốn vênh lên.

Chỉ cần có thể được dính lấy Lộc Hàm, bản thân cậu sẽ thấy rất an tâm. Không ai có thể giống như anh, một nụ cười thôi cũng làm cậu vui vẻ suốt mấy ngày, nhưng cũng chỉ cần anh có chút buồn thôi, bản thân cũng sẽ không thấy vui. Ngô Thế Huân chính là nguyện ý đi theo Lộc Hàm, dựa dẫm vào anh, quang minh chính đại mà làm nũng với anh. Có lẽ bản thân cậu vẫn là một cậu bé, chỉ cần Lộc hyung của cậu ở đó, cậu nhất định sẽ trở lại làm cậu bé Ngô Thế Huân. Mặc kệ tương lai có khó đoán như thế nào, chỉ cần nghĩ đến những ấm áp mà Lộc Hàm mang đến, cậu sẽ không thấy cô đơn nữa.

Cho dù sau này, nhìn một cái là sẽ thấy điểm cuối cùng, chỉ cần Lộc Hàm vẫn còn ôm lấy cậu, hôn lên trán cậu, Ngô Thế Huân sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa. Điều duy nhất làm Ngô Thế Huân sợ, chính là Lộc Hàm sẽ không vui. Ngô Thế Huân muốn ở bên anh, ngắm nhìn anh, bảo vệ anh.

Ngô Thế Huân nhớ Lộc Hàm đã từng dịch một đoạn tiếng Trung cho cậu nghe, hình như có nghĩa là:
"Tôi chỉ muốn ở bên cạnh người ấy, cho dù có bị biến thành không khí, cũng sẽ biến thành hơi thở của người ấy, cho dù biến thành mưa, cũng sẽ rơi xuống lòng bàn tay người ấy, thậm chí chỉ là một cái cây, cũng sẽ mọc ở đầu đường con phố người đó hàng ngày đều đi qua, chỉ cần được nhìn người ấy từ xa thôi cũng được, được nhìn thấy và bảo vệ người ấy trải qua năm tháng cuộc đời."

Cậu chỉ muốn ở bên cạnh anh trong những năm tháng cuộc đời cô quạnh mà thôi.

Ngô Thế Huân cẩn thận suy nghĩ, mặt mày nhăn lại.

Lúc đó, cậu nhìn Lộc Hàm, thật sự rất muốn vĩnh viễn được dính chặt với anh, được bên anh, lúc trời nổi gió, lúc tuyết rơi, lúc trời tối, rồi mặt trời lại mọc, chỉ muốn ở bên anh là đủ rồi! Chỉ là muốn yêu anh, dồn hết tâm lực, cùng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới bầu bạn cùng anh. Không để Lộc Hàm cô đơn.

[TRANS/HunHan] Năm tháng chợt đã muộn màng [Longfic/ Ngược]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ