Chương 37

438 34 7
                                    

Lúc Lộc Hàm bay đến Hàn Quốc đã là nửa đêm, vừa xuống sân bay đã vội vàng bắt taxi quay về ký túc. Khi anh về đến nơi là Kim Chung Nhân một mặt còn ngái ngủ bước ra mở cửa, nhìn thấy Lộc Hàm còn không để ý lắm, cho đến khi anh vội vàng xông vào phòng Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân mới giật mình nhận ra là Lộc Hàm sao? Sao anh ấy lại về đây giờ này?

Lộc Hàm mở cửa bước vào phòng Ngô Thế Huân, Kim Tuấn Miên cùng Phác Xán Liệt đang ngồi cau may cau mặt hai bên giường, Ngô Thế Huân vẫn cuốn lấy chăn nằm trên giường không động đậy. Thật ra lúc đó, Ngô Thế Huân cũng không hiểu rõ rốt cuộc bản thân bị làm sao, tuy rằng cậu rất bá đạo cùng kiêu ngạo, nhưng từ trước đến nay cũng không vì bản thân mình mà làm ảnh hưởng đến các thành viên khác. Nếu như nhất định phải tìm một lý do cho sự trầm mặc của bản thân cậu lúc này, thì có thể chỉ là Ngô Thế Huân tự nhiên giác ngộ được chuyện sớm muộn một ngày cậu cũng sẽ cùng Lộc Hàm chia cách, cậu hoảng hốt, lo sợ, chỉ muốn thu bản thân mình lại, trước mắt chính là không muốn để Lộc Hàm lại gần mình, cho nên mới nới với anh đừng để ý đến mình nữa, cậu chỉ là muốn trước khi thật sự phải chia cách, triệt để cắt đứt mối tơ lòng sâu đậm này.

Cho đến khi có một bàn tay lạnh buốt đặt lên má mình, Ngô Thế Huân tâm khẽ động, thậm chí cậu còn cảm thấy mùi hương quen thuộc phảng phất, nhưng mà, không phải anh ấy đang ở Trung Quốc sao...? Lẽ nào anh ấy đã quay lại?

Lộc Hàm tiến bước đến gần giường của Ngô Thế Huân, xem ra Kim Tuấn Miên cùng Phác Xán Liệt lại không ngạc nhiên mấy bởi lúc nãy Trương Nghệ Hưng cũng đã gọi điện qua báo lại chuyện Lộc Hàm không biết có chuyện gì sống chết đòi bay về Hàn.

Lộc Hàm cẩn thận vuốt má cậu bé, khẽ gọi: "Thế Huân à..."

Ngô Thế Huân lúc này mới xác định đúng là Lộc Hàm, anh ấy về rồi!

"Thế Huân, anh là Lộc hyung đây, em làm sao thế?" Lộc Hàm nhẹ giọng hỏi, thanh âm dịu dàng như tiếng nước chảy.

Ngô Thế Huân lúc này mới từ từ mờ mắt, nhìn thấy Lộc hyung của cậu đang ở trước mặt, chân thật biết bao...

"Hyung..." Ngô Thế Huân chỉ nhẹ giọng gọi tên anh, nước mắt đã vòng quay, Lộc Hàm kinh ngạc hỏi: "Sao thế Thế Huân?"

Kim Tuấn Miên nhìn thấy Ngô Thế Huân đã có phản ứng liền kéo theo Phác Xán Liệt ra ngoài, anh vẫn là tin tưởng cậu bé nhất định sẽ nghe lời Lộc Hàm.

"Hyung, em xem tin tức rồi..." Ngô Thế Huân thấp giọng nói.

"Cái đó không phải sự thật đâu!" Lộc Hàm lau nước mắt cho Ngô Thế Huân nói khẽ: "Thế Huân đừng tin mà..."

"Em biết, em cũng không tin!"

"Thế em thế này là vì sao, đứa bé hư này, em muốn dọa chết anh sao?" Tuy rằng là trách mắng những thanh âm của Lộc Hàm lại dịu dàng vô cùng.

"Nhưng mà Lộc hyung sớm muộn cũng sẽ cùng em chia cách..." Ngô Thế Huân chầm chậm nói, dường như bản thân đang giấu những niềm đau khó nói.

"Sẽ không đâu, anh không phải từng nói qua sẽ mãi mãi ở bên cạnh Thế Huân sao?" Trái tim của Lộc Hàm run lên từng hồi vì cảm nhận thấy nỗi đau của Ngô Thế Huân.

[TRANS/HunHan] Năm tháng chợt đã muộn màng [Longfic/ Ngược]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ