Trong bệnh viện, Ngô Thế Huân đang đọc những tin mà báo chí thêu dệt lý do vì sao cậu lại rời nhóm, cười đến thương tâm. Không những nói cậu bất mãn với đãi ngộ của công ty cùng lịch trình cực khổ, thậm chí còn lôi cả chuyện cậu muốn dựa vào An Hạo Tuấn mà trèo lên cao, còn thêm nữa là không biết bao nhiêu các loại suy đoán cùng mắng chửi.
Nhưng mà cũng chẳng có gì để lo, cũng không còn nghe được bao lâu nữa...Lúc nãy bác sĩ đã tận lực khuyên cậu không được bỏ cuộc, cậu cũng chỉ cười. Không bỏ cuộc? Thì có thể bảo đảm cậu sẽ tiếp tục được sống sao? Cậu không muốn phải chịu thêm đau đớn nữa, cậu chỉ muốn tìm đến nơi không có ai quấy nhiễu, an an tĩnh tĩnh cùng hồi ức trải qua những ngày tháng không còn dài này nữa mà thôi...
Chỉ là Phác Xán Liệt cuối cùng cũng biết bệnh tình của cậu, con người mà cả ngày đều vui vui vẻ vẻ, Xán Liệt hyung, khóc đến tê tâm phế liệt. Cái ngày mà anh bế cậu xuống sân khấu, cùng anh quản lý đưa cậu đến bệnh viện, nhìn thấy cậu quằn quại vì đau đớn trên giường mà toàn thân run rẩy, Phác Xán Liệt cảm thấy mình cũng sắp phát điên rồi! Lúc Ngô Thế Huân tỉnh lại, tự nhiên chỉ muốn cầu xin anh đừng nói với bất kỳ ai.
"Không được! Tại sao bản thân em phải chịu đựng như thế, Thế Huân, đừng như thế mà..."
"Nếu anh nói với các anh ấy, em bảo đảm, trước khi em chết, các anh không một ai có thể nhìn thấy em..."
Xán Liệt trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới bám lấy vai Ngô Thế Huân, khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã trên áo cậu.
Vốn dĩ đã là như thế, sao còn cần phải nói ra để mọi người đau lòng...Ngô Thế Huân cười thật nhẹ.
Hôm nay thời tiết xem chừng không tệ, cậu từ từ đi bộ trong vườn hoa của bệnh viện.
"Đúng là trùng hợp..." Cậu lại nhìn thấy cậu bé có vài phần giống mình kia, đang ngồi trên ghế dài, cười đến híp cả mắt.
**********************
Lúc Ngô Diệc Phàm quay lại Hàn, cả người đều đem theo vẻ lạnh lẽo, vừa nghe Ngô Thế Huân rời nhóm, anh đã dấy lên trong lòng các loại lo lắng, trong điện thoại nói chuyện với Trương Nghệ Hưng, mấy lần cũng vẫn nói không tin cậu bé kia vì muốn làm ngôi sao lớn mà bỏ rơi anh em. Chí ít, cậu ấy làm sao cũng không thể từ bỏ, Lộc Hàm người mà cậu ấy tâm tâm niệm niệm."Có phải cậu với Thế Huân có chuyện gì giấu bọn tôi không?" Ngô Diệc Phàm vừa mở cửa, đã trực tiếp hướng Lộc Hàm đang ngây ngốc ngồi hỏi.
Lộc Hàm từ từ ngẩng mặt lên, nói: "Cái gì?"
"Có phải hai người lại cãi nhau không?" Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lộc Hàm.
"Không có!"
"Lộc Hàm!" Ngô Diệc Phàm kéo Lộc Hàm vào phòng ngủ: "Cậu với thằng bé đó, đã ở bên nhau rồi có đúng không?"
Lộc Hàm ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng từ từ trả lời: "Đúng, nhưng bây giờ đã chia tay rồi!"
"Tại sao?" Trong lòng Ngô Diệc Phàm đột nhiên nổi lên một loại phán đoán.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANS/HunHan] Năm tháng chợt đã muộn màng [Longfic/ Ngược]
FanficTác giả: 听闻你仍一人7 (Nghe nói anh đã từng vứt bỏ một người 7) (Bản dịch chưa nhận được sự đồng ý của tác giả vì bạn này khả năng đã ở ẩn rồi nên chị tìm không được, đừng ai mang đi đâu khỏi wattpad của chị nhé, cảm ơn!) Thể loại: Hiện thực, ngược luyến...