Đệ tam chương Nguyên nhân rời đi

8.9K 351 7
                                    

"Hắc hắc! tiểu Liễu trưa an a ~~~ Đã ăn cơm chưa? Tiểu sư thúc của ngươi đâu?"

Minh Sùng đâm đâm vào búi tóc tròn trịa trên đầu của tiểu đạo đồng đang quét tước đình viện.

"A! Sao lại là cái tên xú hòa thượng tùy tiện này cơ chứ!" Tiểu đạo đồng mới cảm giác được hơi thở của Minh Sùng sợ đến nhày sang một bên, nó giơ cái chổi trong tay, "Ngươi không thể để tiểu sư thúc yên tĩnh tu hành sao?"

"Ai ~ Ta không có thúi, sao lại gọi là xú hòa thượng? Hơn nữa ta không phải quấy rối tiểu sư thúc của ngươi, là ta đang giúp y điều chỉnh tâm tình! Cả ngày buồn bực không có tốt ớ." Minh Sùng cười híp mắt lại tiếp tục đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé mềm mại phấn nộn của tiểu đạo đồng, "Tiểu sư thúc của ngươi đâu?"

"Hừ! Không nói cho ngươi!" Tiểu đạo đồng hừ lạnh một tiếng xoay đầu nhỏ đi. Cũng bởi vì tên xú hòa thượng này, tu vi của tiểu sư thúc mới chậm chạp không thể đột phá cảnh giới! Mới không cần để ý tới hắn!

Minh Sùng cũng không ngại thái độ của tiểu đạo đồng, hắn sờ sờ đầu của tiểu đạo đồng, từ trong ống tay áo rộng móc ra một bao kẹo nhỏ nhét vào trong tay tiểu đạo đồng, "Hừ hừ! Ngươi không nói cho ta ta cũng biết y đang ở đâu, đơn giản là ở sau rừng trúc luyện kiếm đi, đây là kẹo gừng nha, lúc thường ở trong đạo quán không thể xuống núi đi chơi nên chưa từng ăn kẹo đi."

Tiểu đạo đồng nhìn bịch kẹo trong tay rồi nhìn Minh Sùng đi xa, đỏ mặt, vì nể mặt kẹo này không ngăn ngươi đi tìm tiểu sư thúc, hừ!

Minh Sùng đến gần rừng trúc gần Huyền Thiên quán, quả nhiên thấy Huyền Dận ở đây tu tập kiếm pháp.

Huyền Thiên quán tọa ở trên núi tuyết, rừng trúc ở một bên góc Huyền Thiên quán, trúc ở sau điện sinh trưởng mạnh mẽ, suối trong núi chảy xuôi thành dòng ra ngoài, Minh Sùng đầy hứng thú tìm miếng đá bên bờ ngồi xếp bằng nhìn Huyền Dận đang ở trong rừng trúc bên kia múa kiếm.

Bản thân Huyền Dận là một cực kỳ đẹp, động tác múa kiếm trôi chảy cũng cực kỳ tao nhã, cơ hồ bạch y cùng tuyết hòa làm một theo động tác tung bay, quanh thân còn có lá trúc bay lả tả hạ xuống, Minh Sùng không khỏi có chút si mê.

Mỗi ngày nhìn mỹ nhân nhãn lực cảm thấy ngày càng tốt hơn a!

Tựa hồ là thấy được Minh Sùng bên này, mũi kiếm Huyền Dận xoay một cái, hướng Minh Sùng bên này vung một kiếm, kiếm khí bí mật mang theo gió lạnh đánh úp về phía Minh Sùng.

Minh Sùng dường như đã sớm chuẩn bị duỗi ra một vòng phật châu quấn bên tay phải, dùng chưởng làm lá chắn hóa giải kiếm khí của Huyền Dận.

Hắn cười hì hì thu tay thi triển khinh công dừng ở bên cạnh Huyền Dận, "Mỗi lần đều như vậy, ngươi không sợ ngày nào đó ta không tiếp chiêu sẽ đem ta chém chết à."

"Sẽ không làm ngươi bị thương." Huyền Dận tra kiếm vào vỏ, "Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ngươi sao lại rảnh rỗi đến Huyền Thiên quán?"

Minh Sùng giúp Huyền Dận sửa lại chút tóc dài rối tinh, "Khà khà! Ta lén lút chạy ra ngoài!"

Thấy Huyền Dận khẽ cau mày, Minh Sùng liền bồi thêm một câu, "Mặc dạy bỏ chạy trốn ra ngoài, thế nhưng là đã có sự đồng ý của sư phụ!" —- Tuy rằng bị sư phụ nhắc nhở tới một nén nhang.

[ĐM] Bi thiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ