Chap 8

520 42 22
                                    

Vết thương làm Taeyong bị sốt, Jaehyun túc trực bên cạnh, luôn tay cẩn thận chườm khăn hạ nhiệt cho anh. Vén mái tóc thơm mềm lên, bàn tay nó lúc nào cũng run run nỗi niềm xót xa, tự trách. Những ngày này, nó nhớ anh nhiều lắm, thực sự khao khát muốn tìm lại hơi ấm trên những đường nét thân quen trước mặt vô cùng. Chỉ là khi gần chạm vào anh, nó lại thấy bản thân mình có tội lớn lắm. Nó đã rời bỏ anh, phản bội lại sự yêu thương, bao dung mà anh dành cho mình chỉ vì những bốc đồng, tự ti xưa cũ.

Anh.. hãy mau khỏe nhé

Trái tim em... cần được gột rửa tội lỗi..

một ngày...

hai ngày...

ba ngày...

Bàn tay của thiếu gia khe khẽ động, từng ngón một, thật chậm, thật chậm, anh mở đôi mắt tuyệt đẹp của mình ra ngắm nhìn xung quanh sau giấc ngủ dài. Hình như lâu lắm rồi anh mới có thể ngủ ngon như vậy, bao nhiêu mệt mỏi dường như đã bay biến không còn dấu vết nữa. Taeyong nheo mắt để làm quen với ánh sáng quanh phòng rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh vội vàng muốn nhấc người lên gấp gáp kiếm tìm một điều quan trọng lắm.

Truy đuổi

Súng

JaeHyunie đâu rồi?

Và lọt vào tầm mắt anh là hình ảnh một thiên thần đang tựa vào bên giường ngủ thật say. Có vẻ nó ngủ thiếp đi trong lo lắng, mệt mỏi vì trong giấc mơ chập chờn miệng vẫn không ngớt xin lỗi và cầu mong anh tỉnh lại mà trách mắng mình. Trái tim anh dường như đã an tĩnh trở lại trong lồng ngực, nhẹ tênh. Anh cười nhẹ, ngắm nhìn nó thật kỹ bù lại những ngày xa cách nhớ nhung. Vẫn bộ trang phục trắng tinh khôi, đôi môi anh đào, làn da mịn màng, đôi mi khép hờ và sóng mũi thanh tao ấy.

Thật xinh đẹp..

Không đúng.. là ngày càng xinh đẹp

Dù là vươn nét xanh xao nhợt nhạt nhưng em lại xinh đẹp một cách mỏng manh kiều diễm

Làm cho anh luôn bất giác mà ngày càng mê say

Bàn tay lạnh ngắt của nó vẫn đang nắm lấy tay anh, đầu tựa vào thật gần người anh mà tìm hơi ấm. Mèo con vẫn mãi mãi là mèo con ngốc nghếch đáng yêu. Taeyong nhẹ nhàng di tay lên gò má của nó, chân thực cảm nhận được rất nhiều nước mắt lăn qua. Trái tim anh khe khẽ siết đau, không vì vết thương ngoài da, mà yêu thương sâu đậm linh hồn đa cảm, yếu lòng đang ngồi cạnh mình. Jae Hyun vốn chỉ là một thiên thần lạc lối xuống nhân gian, ngây thơ, hiền lành, vô hại vậy mà luôn bị bỏ rơi và chối bỏ. Anh hiểu rõ những cảm xúc ấy nên chưa bao giờ ép buộc nó mở lòng đón nhận mình ngay, cũng không dùng những lời nói sáo rỗng để tăng thêm cảnh giác của nó. Chỉ đơn giản là những hành động cụ thể, chân thực để JaeHyun cảm nhận trực tiếp sự yêu thương tận đáy lòng mình. Nó luôn nghĩ anh là người đã cứu vớt mình nhưng thực ra JaeHyun mới là ân nhân hồi sinh trái tim lạnh băng phủ đầy băng tuyết bao năm qua của một thiếu gia cao ngạo như anh.

Chính là Jaehyun

Chỉ có Jaehyun mới làm được

Quản gia!

[TaeJae][NCT Fanfic] Khung cửa sổ hoa anh đào - CielNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ