Chap 14

353 32 35
                                    

Dù cố dặn bản thân ghi nhớ rằng mình chẳng là gì ở Lee gia cả nhưng như một điều thật tự nhiên, trong tim nó dần nhen lên một sự tức giận, khó chịu, ganh tị và nhiều nhất là sự tủi thân. Mấy năm nay, dù mang thân phận bao dưỡng, nó luôn là ưu tiên số một của mọi người mà, vì sao người đó lại được ở căn phòng cạnh chỗ nó.

Cô gái đó là ai?

Hôn thê của anh sao?

Vậy một câu thích em, hai câu thương em thì tính là cái gì?

Tôi chính là sinh ra để các người nắm trong tay đùa giỡn hay sao?

Nực cười

Quá nực cười

Thật là một tấn tuồng ghê tởm.

Jaehyun âm thầm bỏ về phòng, đóng sầm cửa, khóa trái. Cậu không bật đèn, cũng chẳng muốn dùng hệ thống sưởi. Jaehyun thèm muốn bóng tối lạnh lẽo nuốt chửng lấy mình, để cho giá lạnh và cô đơn gặm nhấm bằng hết con sâu đau đớn đang giày xéo trái tim vừa nhận thêm một vết thương lòng.

Trong bóng tối dày đặc, thân mình cậu co ro đầy lạc lõng, đôi con ngươi sâu thẳm ngơ ngác men theo ánh sáng yếu ớt bên bậu cửa sổ lấp ló bóng nhành anh đào thân quen, nó như mơ hồ nhận ra tương lai mù mịt phía trước.

Anh đã bắt đầu và đến bên nó một cách hoàn toàn khác, vậy mà vì sao kết cục vĩnh viễn lại như bao nhiêu lần trước. Đôi mắt nó đanh lại, xoáy sâu vào bóng tối trước mặt, tàn nhẫn như mèo đen đang nhìn chằm chằm con mồi, cay nghiệt điểm lại từng hình ảnh đẹp đẽ đã đi qua cuộc đời mình. Tất cả hạnh phúc nhỏ nhoi, ngắn ngủi và buồn đau trong ký ức dần cô đặc lại, đông cứng trong đôi mắt sâu thẳm vốn dĩ chan đầy ánh sáng xinh đẹp. Jaehyun nhận ra rằng bản thân mình đã phải chịu đựng quá đủ, cậu không cảm thấy mình đáng phải nhận lấy một lần rồi lại một lần những vết cứa đau đớn đó thêm một phút giây nào nữa.

Cậu sẽ không ngồi yên mặc người sắp đặt nữa!

Không, cậu sẽ đánh cược, dùng trái tim in hằn biết bao đau thương của mình ra đặt cược một lần cuối. Nếu thành công, cậu là người may mắn có được kết thúc hạnh phúc, thất bại thì coi như thà làm ngọc nát còn hơn miếng ngói lành vạn năm bị coi thường đùa bỡn. Dù sao Lee Jaehyun cũng chẳng có gì để đắn đo hay vương vấn trên cuộc đời này. Tại sao cậu phải sợ hãi, rồi lại cam chịu hết lần này đến lần khác. Cậu có quyền đạt được những yêu thương và hạnh phúc giản đơn này cơ mà.

Rốt cuộc yêu thương trên bờ môi của anh là thật tình hay chỉ là giả ý?

Cậu chẳng dám khẳng định nhưng lại muốn thử hy vọng

Lee Taeyong! Đừng để cho em thất bại có được không?

...

Cộc ...cộc...

- Jaehyunie mở cửa đi! Anh đưa em sang phòng mới.

- ...

- Jaehyunie ! Anh biết em ở trong phòng. Mau mở cửa cho anh!

Đáp lại anh chỉ có lặng im nặng nề trôi theo từng tiếng tích tắc của đồng hồ. Lee Taeyong tự tin khẳng định rằng cõi đời này toàn bộ sự kiên nhẫn của anh đã dành hết cho người con trai đằng sau cánh cửa kia. Cả thế gian này đều cung kính xum xoe quanh anh, hống anh vui vẻ, chẳng dám làm anh nhíu mày hay chờ đợi. Ấy vậy mà Lee Jaehyun thuần khiết kia lại làm cho thiếu gia cao cao tại thượng như anh bỏ ra biết bao nhiêu là nhẫn nại cùng yêu thương bao dung. Cực khổ là vậy mà dường như trái tim chằng chịt vết thương mới cũ đó vẫn còn mang đầy hoài nghi khi đối diện với anh.

[TaeJae][NCT Fanfic] Khung cửa sổ hoa anh đào - CielNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ