Chap 10

363 38 2
                                    

Anh là thật lòng ...

Tin anh đi, được không ?

Đang nghĩ gì đấy? - anh ngồi xuống bên cạnh Jaehyun

- ...

- Em có đang nghe ta hỏi không đấy? Jaehyunie !

- Ah, em ... em... - Jaehyun giật thót quay sang


Taeyong bật cười trước sự hoảng hốt vô cùng đáng yêu của bé con trước mặt. Anh xoa đầu cậu, nhẹ nhàng mở đầu câu chuyện, hôm nay Taeyong muốn xác định mọi thứ thật rõ ràng với người con trai luôn mang trong lòng hoài nghi và lo sợ này.

- Hãy cho ta biết, em nghĩ gì về con người mà em thấy nơi ta! Thành thật nhé!

- Với em hay là với tất cả? - Jaehyun tròn mắt hỏi lại

- Ta không quan tâm mọi người nghĩ gì, ta cần em ở bên mình, vì vậy đối với ta, suy nghĩ của em là quan trọng nhất. - Anh di di ngón tay trên gò má của cậu trong lúc đáp lời

- Em không nghĩ là với một người cao quý như anh lại để tâm đến việc một hạt cát nhỏ nhoi như em nghĩ gì đến vậy đấy. - Jaehyun nhoẻn cười, dời điểm tựa khỏi gốc anh đào, ngả đầu lên vai Taeyong


Anh thở dài, Jaehyun luôn như vậy, luôn thấy tự ti và nhỏ bé trước cả thế gian này. Đây chính là vấn đề mà anh luôn đau đáu suy nghĩ, Taeyong muốn cởi bỏ mọi gúc mắc trong lòng cậu, muốn Jaehyun tự tin vui vẻ hoạt bát đúng với tính cách mà cậu nên có.

Taeyong choàng tay qua vai người con trai trước trong lòng mình, nghiêm giọng nói:

- Đừng như thế nữa được không? Em là một báu vật! Báu vật trân quý nhất, báu vật của riêng ta! Nếu là có là hạt cát thì cũng là một hạt cát đẹp đẽ nhất, quý giá nhất, và chỉ có một trên đời này thôi. Đừng mang bản thân ra hạ thấp chính mình nữa, hãy nói cho ta biết cảm nhận của em đi. Rất nghiêm túc đấy nhé

- ...

Sự yên lặng bao trùm lên cả hai và lan ra không gian thanh sạch vươn nhẹ mùi hoa anh đào. Cậu tần ngần chẳng biết nói từ đâu, anh kiên nhẫn đợi chờ rồi lại tự mình sốt ruột trước:

- Ta đáng sợ đến mức em không thể nói thật sao? Vậy từ ngày đầu tiên đếnbây giờ em chỉ là đang gượng ép mình để lấy lòng ta sao?

- Anh có cảm thấy như vậy sao? - cậu nhẹ giọng hỏi, nhỏ đến mức chỉ bằng tiếng thở của gió trời xung quanh

- Vậy em không nói là vì cái gì? Vì thật ra, trong em ta không là một điều đáng bận tâm nào cả ư?

- Không phải... thực sự không phải - Nó gấp gáp giải thích, không muốn tâm trạng của anh tệ đi - Anh ... anh ... đã luôn yêu thương, luôn che chở cho em, quan tâm em và anh thể hiện chúng bằng hành động chứ không phải bởi những hứa hẹn mơ hồ, sáo rỗng. Anh luôn thẳng thắn nói ra sự thật, không tạo cho em một niềm tin hảo huyền nào rồi đánh sập nó. Anh cho em một điểm tựa lúc khó khăn, chơi vơi. Anh khẳng định sự sở hữu để em cảm thấy mình còn giá trị tồn tại. Anh cũng đã vì em mà bị thương, vì em mà lo lắng, nhớ thương đến tiều tụy.

[TaeJae][NCT Fanfic] Khung cửa sổ hoa anh đào - CielNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ