Chap 17

193 20 12
                                    

Về nhà, anh đưa nó thẳng lên phòng. Căn phòng anh chọn có thể đi thẳng từ cổng vào mà không cần đi ngang qua chỗ EunAh. Anh ghét cái kiểu nhõng nhẽo tiểu thư của cô ta, nó giả dối, chảnh chọe khiến anh khó chịu lắm. Taeyong cảm thấy trên cõi đời này chỉ có sự nũng nịu, đáng yêu như hình ảnh Jae cong môi lên trả lời anh mới khiến mình động lòng. Vả lại, tâm trạng của Jaehyun không tốt lắm, nếu để em ấy nhớ tới thêm chuyện này thì sẽ không trụ nổi mất.

Đóng sập cửa phòng, anh lập tức ôm chầm lấy Jaehyun :

- Em chưa xin lỗi anh thì phải?

- Xin lỗi anh! Em biết lỗi rồi! - nó nhại lại.

- Em chả muốn xin lỗi gì cả đúng không? Không nhận. - anh bĩu môi

- Thôi! Em đi ăn trưa, chiều còn học nữa.

- Lại muốn trốn đi chơi hả? - anh nghiêm giọng hỏi

- Được rồi! Em xin lỗi vì làm anh lo ! Em không có trốn nữa mà!

Anh hôn lên gò má trắng nõn đang vươn ra cố vươn ra lấy lòng mình rồi dịu giọng vỗ về người trong lòng:

- Hôm nay cho em được nghỉ học! Chiều nay anh rảnh, em ở nhà ngoan ngoãn ngủ trưa. Anh đi công việc đến 3h sẽ về đón em đi chơi!

Vừa hôn lên mái tóc mềm của người trong ngực, Taeyong vừa vui vẻ dỗ dành. Có lẽ nên đưa cậu ra ngoài chơi để đỡ phải chạm mặt cô tiểu thư đỏng đảnh kia, vừa giúp cậu khuây khỏa những chuyện không vui sáng nay. Quả nhiên chú chim nhỏ suốt ngày phải ở nhà vừa nghe được ra ngoài chơi lập tức hệt như trẻ nhỏ mà quên hết u sầu. Cậu tíu tít hỏi lại như thể không tin vào những gì mình vừa nghe:

- Thật không? Thật không ạ?

- Thật chứ! Anh lừa em làm gì nào? - anh lắc đầu cười cậu ngốc

- Lần này là anh nói đấy! Không phải em vòi vĩnh đâu nha ~~~ Cơ mà ~~~

- Cơ mà gì?

- Thế em không bị phạt cấm túc như lúc trước à?

- Cái đó để sau! Anh không quên đâu! Con mèo ngốc - anh dùng ngón tay thon dài hữu lực của mình nhịp lên sống mũi người đối diện đe dọa. - Ngoan, ở nhà đợi anh nhé!

- Anh nhớ đó nha! Em nhất định sẽ đợi! - Cậu nghiêm túc nhìn anh, trịnh trọng nói

- Ừ - anh mỉm cười, nụ cười mà nó luôn thấy an lòng và tin tưởng thật nhiều


Cốc.. cốc..

Quản gia thận trọng gõ cửa bước vào:

- Mời thiếu gia và tiểu thiếu gia xuống dùng bữa! Jang tiểu thư đang đợi!

- Tôi biết rồi! Bác xuống trước đi!

Anh quay lại chỉnh nhẹ mái tóc mềm cho cậu, nhỏ giọng dặn dò:

- Nghe anh nói đây! Cô ấy rất thích mách lẻo, là ba và ông nội đưa đến kiểm tra anh đấy. Tí nữa, anh sẽ nói em là em trai nuôi của anh! Em phải nhận như thế! Hiểu chứ? Cô ta rất khó chiều, không dễ tính, ngoan ngoãn như em, nên là hãy nhẫn nhịn cô ta một chút!

[TaeJae][NCT Fanfic] Khung cửa sổ hoa anh đào - CielNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ