Chap 3

629 48 29
                                    

Từ chap này mình sẽ chủ yếu dùng từ "nó" để nhân xưng ngôi thứ 3 nhé. Dù ban đầu định là dùng như bình thường "anh-cậu" nhưng nó làm mình mất cảm xúc với mạch truyện.

----Enjoy----

Nó còn nhớ mình đã tròn mắt nhìn theo bóng anh bước ra ngoài sau câu nói đầy bá khí đó. Không sáo rỗng những lời yêu thương mà nó căm ghét và sợ hãi, không hứa hẹn thề nguyền nhưng câu đường mật. Đơn giản là một sự sở hữu rạch ròi không cho phép phản kháng. Sau chừng ấy đau đớn, JaeHyun đã dễ dàng chấp nhận sự thật về cuộc đời thực dụng, tráo trở này hơn. Nó cảm thấy không có gì quá to tát khi chính anh đã tái sinh thì Jung JaeHyun đương nhiên do anh sở hữu thôi. Không có gì mới mẻ cả, một lần nữa, nó như món đồ trang trí xinh đẹp được người ta chọn lựa mang về đặt bên cạnh mình, chỉ khác là anh thẳng thắn nói ra ý định của bản thân chứ không hề giả nhân giả nghĩa như nhiều người hay làm. Thà như vậy, để nó nhẹ nhàng hơn, đơn giản hơn và an tâm hơn. Nó lúc đó có ấn tượng tốt về anh chỉ vì vậy. TaeYong cho nó thấy mình có giá trị tồn tại một cách rõ ràng trên cõi đời mơ hồ này. Nó biết ơn điều đó.

Cuộc đời JaeHyun bước sang trang mới, sống cạnh thiếu gia một cách thản nhiên mà không cần nhắc gì về quá khứ bởi anh thừa sức tìm hiểu tất cả, và anh cũng chẳng hứng thú gợi lại, nó biết. Anh chỉ cần nó bình an cuộn tròn vào lòng anh như chú mèo nhỏ khi anh ở nhà. Anh thích cách nó có mặt trong không gian quanh mình, thích gặm nhấm cơ thể thơm mềm của nó trên cái giường to đùng cạnh khung cửa sổ nhìn ra cây anh đào to nhất vườn mà JaeHyun yêu thích.

Em ăn cơm chưa?

Đêm qua có mệt lắm không?

Ngủ ngoan nhé.

Ở nhà đợi ta về.

Anh khá kiệm lời, thái độ cũng rất lạnh nhạt nhưng đó là con người thật của anh, là tính cách vốn có của anh. Những câu nói ngắn gọn như vậy, chỉ hỏi về sinh hoạt thường ngày của nó, dặn dò nó một cách nghiêm khắc nhưng bên trong lại mang theo yêu thương và quan tâm thật lòng.

Ông quản gia thỉnh thoảng nhìn nó vẫn cảm thán rằng

- Tôi chưa từng thấy thiếu gia quan tâm ai nhiều như vậy cả.

Tất nhiên JaeHyun cảm nhận được điều đó chứ, nó thậm chí rất biết ơn vì những gì đã làm, vì cách anh đối xử với nó. Nhưng TaeYong đã quá mức bảo bọc nó, có thể anh sợ nó bị người khác tổn thương hoặc đơn giản là anh muốn giấu nó cho riêng mình nên đã quyết định cách ly nó hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ngay cả việc học hành cũng không cần vất vả đi ra ngoài, thầy giáo tốt nhất sẽ được mời về nhà, sao cũng được, chán thì đuổi về anh cũng không có lấy một cái nhíu mày. Có vẻ anh đang thực sự coi nó như chiếc bình pha lê mong manh dễ vỡ vậy.

Anh à, thực ra em đã không còn yếu đuối như ngày trước nữa rồi.. Anh hiểu không?

Em muốn một khoảng không bé tí thôi..

Em muốn thở một bầu không khí không chứa đựng tình yêu của anh..

Em sợ có một ngày em hít đến nghiện..

[TaeJae][NCT Fanfic] Khung cửa sổ hoa anh đào - CielNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ