Đến lúc ăn cơm, Tần Duy Ngã được Nguỵ Thiên Thanh nửa dìu nửa đỡ đi ra.
“Duy Ngã, con sao vậy?” Tần Dữ Hằng nhìn hắn sắc mặt xanh xanh trắng trắng, có vẻ rất thống khổ.
“Con…” Tần Duy Ngã hận không thể kiếm cái động chui vào. Nguỵ Thiên Thanh chết tiệt, bảo y tiết chế, y không nghe, hại hắn xương sống thắt lưng đau muốn chết, nếu bị người nhà nhìn ra, hắn biết sống thế nào đây.
“Nhạc phụ, lúc xuất môn nương tử không cẩn thận trượt chân ngã, cho nên bị trẹo lưng.” Nguỵ Thiên Thanh tiếp lời, giải thích.
“Vậy ngươi…” Tần Dữ Hằng còn định hỏi tiếp.
“Ai nha! Tướng công, Thiên Thanh khó lắm mới về nhà, chàng dài dòng không để yên làm chi! Ăn cơm ăn cơm!” Đan Vô Ưu trừng tướng công một cái, lập tức tươi cười đầy mặt liên tục gắp thức ăn cho Nguỵ Thiên Thanh.
“Đa tạ nương!”
Tần Duy Ngã không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt song thân, hắn điên cuồng và cơm trắng ăn. Ngoài ra còn có một người hành động không khác gì hắn, chính là Tần Độc Tôn đang không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với đại ca của mình.
“Nương tử! Ngươi đừng chỉ lo ăn cơm, nào! Ăn cái đùi gà này đi!” Nguỵ Thiên Thanh biết hắn xấu hổ, đành phải thay hắn gắp nhiều thức ăn bỏ vào bát cho hắn.
“Cha cha, nhạc phụ là gì?” Đối với cách xưng hô mới lạ này, Li Nhi thấy rất tò mò.
“Li Nhi ngoan, nhạc phụ là cách cha con gọi cha của nương con đó.” Đan Vô Ưu xoa mặt nó, hảo tâm giải thích nghi hoặc cho nó.
Nói tới đây ngoại trừ Tần Duy Ngã và Li Nhi, tất cả mọi người đều phản ứng, Nguỵ Thiên Thanh gọi Tần Dữ Hằng là nhạc phụ, nhưng lại gọi Đan Vô Ưu là nương.
“Ha ha ha, Thiên Thanh vốn là một nửa nhi tử của ta, gọi nhạc phụ nhạc mẫu làm chi, xa lạ lắm. Từ hôm nay trở đi, cứ gọi cha nương là được. A! Ăn cơm ăn cơm!” Đan Vô Ưu hớn hở nói, mau chóng quẳng sai lầm nho nhỏ này vào quá khứ.
“Cha, nương.” Nguỵ Thiên Thanh là người thông minh, lập tức sửa lại.
“Hảo hảo, ăn đi ăn đi.” Nếu Nguỵ Thiên Thanh có thể cứ tiếp tục như bây giờ, bình an sống nốt quãng đời còn lại, đừng nói gọi là cha, kể cả y có gọi thẳng ông là Tần Dữ Hằng ông cũng chấp nhận.
Thiên tân vạn khổ ăn xong bữa cơm đoàn viên, Tần Duy Ngã không nói hai lời, trở về phòng nghỉ ngơi. Li Nhi cũng muốn đi theo mẫu thân, nhưng sắc trời còn sớm, để nó đi theo Tần Duy Ngã thì hắn cũng không chơi cùng nó nổi, cho nên Nguỵ Thiên Thanh liền dụ Li Nhi ra phố chơi.
Người Tần gia mỉm cười nhìn hai phụ tử rồi đi xong, lập tức Đan Vô Ưu vứt Tần Độc Tôn lại, kéo tướng công chạy đến phòng Tần Duy Ngã, hỏi rõ sự tình hắn đã trải qua.
“Cái gì? Con nói Âm đế và sư phụ con liên thủ sao…” Tần Dữ Hằng không tin nổi.
“Nhâm Dữ Phi nói với con như thế. Nếu người muốn hỏi gì thì đến hỏi sư phụ con ấy.” Tần Duy Ngã khó chịu nói. Hắn vốn định về phòng ngủ một giấc, để cái thắt lưng chịu đủ tàn phá của mình nghỉ ngơi, ai ngờ mông vừa đặt lên mép giường, chân còn chưa kịp nhấc lên, song thân hắn đã tới. Tần Duy Ngã lại không thể để hai người nhận ra mình không khoẻ, bất đắc dĩ phải cố chống đỡ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngươi là nương tử của ta
De TodoTên gốc : Nhĩ thị ngã nương tử Tác giả : Như quả ngã thị mã vĩ thảo (Nếu ta là cỏ đuôi ngựa) Thể loại :Đam mỹ, Cổ trang, hài, h Edit : tÁo Văn án Ta thừa nhận ta thực hoa tâm, thực phong lưu. Nhưng ông trời ông cũng không thể đối xử với ta như vậy c...