"Sao anh lại xuất hiện ở đây?" Nhìn người trước mặt, Yoongi trầm giọng nói.
Đó là một cậu trai trẻ tuổi, ăn mặc kỳ lạ, áo sơ mi trắng và quần dài với phần ống rộng thùng thình, đôi chân còn mang đôi dép lê đắt tiền, dù nhìn sao cũng ra món hàng được mua từ quầy thanh lý.
Bỏ qua gu thời trang khó hiểu kia, không thể phủ nhận người này có đôi mắt cực đẹp, phần đuôi mắt hẹp dài màu nâu, và cái nhìn sâu hun hút. Mái tóc chẻ ngôi xám khói lõa xõa trên gương mặt với từng đường nét như được điêu khắc một cách công phu, tỉ mỉ. Hoàn hảo đến từng chi tiết. Nét quyến rũ và hoang dại toát ra từ làn da trần rám nắng.
"Anh đến đây, là để tìm em."
Taehyung bước đến, như muốn níu tay, nhưng chưa chi đã bị Yoongi lạnh lùng gạt bỏ.
"Anh biết em vẫn còn giận. Nhưng Yoongi, hãy nghĩ mà xem, chuyện này đâu đáng để em phải phiền lòng như vậy."
"Nghe anh, cùng về đi"
Yoongi nhìn quanh, phát hiện những ánh mắt tò mò của vài vị khách không mời đang cố tọc mạch vào chuyện thiên hạ. Anh chửi thầm, rồi kéo tay người đang liến thoắng đi thẳng ra ngoài. Được đoạn lập tức dừng lại ngay phía sân sau, trên trảng cỏ.
"Kim Taehyung, dám đến tận đây, anh mất trí rồi chắc?" Lần nữa hất tay, kèm theo gằn giọng quát. Không thể phủ nhận một điều, bỏ qua sự ngạc nhiên thì bây giờ anh đang tức giận, thật sự.
"Nếu em không lờ phứa đi hàng trăm cuộc gọi, thì anh đã chẳng xuất hiện ở đây."
"Yoongi, coi như anh xin em, giận hờn như thế là đủ lâu rồi. Theo anh trở về đi"
Taehyung nhìn sang, âm giọng trầm khàn kèm theo những ngôn từ khẩn thiết.
"Về? anh bảo về đâu cơ?" Yoongi nhếch môi, cười mỉa mai.
"Nên nhớ, giữa tôi và anh đã không còn cái kiểu quan hệ mà anh có thể bảo tôi làm này làm nọ, nó đã kết thúc từ cái ngày tôi xách vali rời khỏi căn nhà khốn kiếp đó rồi"
"Chính em đã khiến cho rắc rối của chúng ta trở nên không còn đường giải quyết bằng hành động trẻ con của mình đấy, Yoongi. Nhớ lại xem, suốt bốn năm qua đã bao nhiêu lần em giận hờn anh, rồi cư xử một cách thiếu chín chắn như vậy chứ. Đừng có mà nói ra lời chia tay dễ dàng như thế"
Yoongi nghe xong, lập tức cáu điên. Xem kìa, xem ai đang cố tỏ ra mình là kẻ hiểu biết, mình là kẻ khôn ngoan, và bản thân là một thằng đàn ông chín chắn trong cái vỏ bọc của một gã kỹ sư hai tư tuổi. Nhưng thực chất là một đứa nít ranh không bao giờ chịu lớn.
"Quỷ tha ma bắt Kim Taehyung, giờ anh đang cố đổ cho tôi cái tính trẻ con của mình hay sao. Anh nghĩ khi tôi nói ra lời chia tay đó, dễ dàng như lúc anh lên giường cùng kẻ khác hay sao?"
"Lại thế nữa rồi. Chẳng phải anh đã nói hàng trăm lần, rằng đó chỉ là một tai nạn đáng tiếc trong lúc say, và đến tên của cậu ta anh còn không biết nữa là. Sao em vẫn cố chấp như vậy?"
"Lần thứ nhất là nhất thời cao hứng, lần thứ hai do anh bị cậu ta gài bẫy, còn những lần thứ ba thứ tư, thứ năm và hàng tá lần tôi không biết thì sao? Anh nghĩ tôi là thằng ngốc chắc." Yoongi giữ cho âm giọng không quá cao, nhưng vừa đủ để kẻ đối diện có thể biết anh đang thực sự cáu bẩn như thế nào.