phần 2 - Chap 25

2.2K 14 1
                                    

[Chap 49]

Tôi nghĩ rằng kiếp trước tôi hoặc là những người đi chơi chung từng đi tích đức cùng các cô gái nhóm tỏa sáng đó chắc luôn. Từ trạm xăng cho tới khu nghỉ dưỡng ở Koh Larn. Chúng tôi và các cô ấy gần gũi nhau tới nỗi tưởng đùa mà như thật vậy.
(Quan điểm Phật giáo: Từng cùng nhau đi cúng, đi làm việc thiện thì sẽ được gặp nhau mỗi kiếp)

Không biết có nên gọi là các cô ấy muốn đòi hỏi gì từ chúng tôi hay không. Nói luôn rằng tôi không biết. Việc mà các cô ấy ở nhà nghỉ đối diện và cứ vòng vòng vo vo quanh khu vực nhà nghỉ của chúng tôi có thể đã là câu trả lời.

Trong khi tôi đang thắc mắc những điều đó. Người là mục tiêu và được nhắm vào hàng đầu đó không hề quan tâm tới các cô gái trắng trẻo, xinh đẹp đó gì hết. Anh ấy cứ quan tâm tới đồ chơi mới trong tay mà tôi không biết rằng lén đi yêu thích nó từ hồi nào. Sau khi thử dùng nó bằng biệc chụp hình của tôi rất nhiều, bây giờ anh Pha cứ chụm vào nó và nhìn đi nhìn lại hình trong đó. Sau đó thì làm vẻ mặt căng thẳng.

.

"Kiểu này có phải gọi là ánh sáng đẹp không nhỉ?"

.

Anh ấy không có nói với tôi. Anh ấy nói với con gái anh ấy. Nếu gọi là mắc cười thì nên gọi là quá mắc cười thì đúng hơn. Lâu lâu mới thấy người tài giỏi trong mọi việc đang rối rắm với dụng cụ ghi hình to to đó.

Những người khác kéo nhau đi ngủ không thì nghỉ ngơi ở trong phòng rồi. Tình cờ chúng tôi có được khu nghỉ dưỡng ven biển. Chỉ ngủ trong phòng thôi cũng giống như một dạng nghỉ ngơi rồi. Bây giờ cặp nào cặp nấy bắt đầu ít ngọt nào với nhau hơn rồi (hay là lén ngọt ngào sau lưng thì tôi không biết). Giống như tụi con trai đi chơi với nhau hơn, mạnh ai nấy ở. Nào là ngủ, nào là ăn, nào là giả vờ sờ soạng người khác (cái này là dành cho anh Forth và thằng Ming, người thực hiện với anh Beam và anh Kit đang nửa tỉnh nửa mơ).

Tôi ngồi trước nhà nghỉ nhìn bãi biển đẹp đẽ trước mặt. Bầu không khí quá yên bình để tôi có thể diễn tả được. Đây là cái mà người ta gọi là vừa thấy biển cái là hết căng thẳng liền nhỉ? Có thể nó đúng.

.

"Nè"

.

Anh Pha ở cách đây không xa không gần lên tiếng gọi nhỏ nhỏ. Anh ấy đang chụp cây cối, lá cỏ xung quanh nhà nghỉ... Đồ si mê.

.

"Hửm?"
"Tới đây đi. Tới cho anh chụp hình chút.". Ngoắt ngón tay gọi giống như tôi là chó của anh ấy.

"Chụp cả trăm tấm rồi mà, không phải sao?"

"Trăm rồi sao? Phải chụp cả triệu.". Anh Pha vẫy máy quay qua lại. "Tưởng rằng anh mua Yaya bởi vì định đem đi chụp mấy cái cây nhỏ nhỏ này hả? Anh mua để chụp em đó.".

"Lười tạo dáng rồi.". Tôi lấy cái nón quanh đó đem che mặt.
"Wayo!"
"Thôi"

.

Tôi nghe thấy tiếng chân va chạm mạnh vào cát. Thằng cha Pha nhất định đang đi tới chỗ tôi ngồi đối mặt với bãi biển chắc luôn. Tôi biết rõ số mệnh của tôi. Chính vì vậy nên tôi liền nhắm mắt ngủ không quan tâm.

( Đam mỹ ) Hai vầng trăng Where stories live. Discover now