Chương 47: Mượn đao giết người

42.6K 1K 166
                                    

Edit: Nguyệt Sung dung
Beta: Thư Thục cơ

Thời điểm Triệu Yên Dung thấy hắn thì hết sức kinh hãi:

"Sao ngươi lại tới đây?"

Hôm nay Vinh Vương ăn mặc đặt biệt sạch sẽ, thoải mái, ngay cả tóc cũng thoa dầu bôi tóc đen nhánh sáng bóng lộ vẻ tinh thần trẻ trung. Hắn cười ha hả hành lễ với Hoàng Hậu rồi nói: "Lúc trước tiểu vương  có thời điểm đi Thương Châu, mua được một số thứ rất khá. Mặc dù không được tinh xảo quý trọng như trong cung nhưng để giải khuây một chút cũng được". Vừa nói, hắn tránh người một     chút để Hoàng Hậu nhìn thấy đống đồ lặt vặt của hắn. Từ nhỏ như tượng đất, chong chóng, đến lớn như một rương to các bức tranh đong đưa, biến Chiêu Dương điện thành một tiệm tạp hóa.

Triệu Yên Dung cười lên: "Vương thúc người thật quá khách khí, lại đưa mấy thứ này tới. Làm sao ta dám nhận đây?"

"Dám, dám chứ. Lúc ngươi nhập cung, tiểu vương đang ở bên ngoài, không kịp đưa quà mừng, hôm nay chính là tới để bổ lễ". Lúc Vinh Vương không xoa tay vẫn hết sức ưu nhã, dáng vẻ mỉm cười nhìn người khác mang theo mấy phần quý khí. Dung mạo của hắn thừa kế ưu điểm của cha mẹ, trong anh tuấn lại mang một tia phong tình của người nước khác, cộng thêm tuổi cũng đã gần ba mươi, chính là lúc đàn ông có mị lực nhất, bị hắn tình ý thắm thía nhìn chằm chằm, cho dù Triệu Yên Dung cũng có chút không chịu nổi.

Cũng không biết mỹ đại thúc này có lòng bất chính gì với mình không nữa! Triệu Yên Dung sờ mặt mình một cái, gần đây nàng thực sự là càng ngày càng tự tin với mị lực của bản thân, cũng không biết có phải là do tiểu tử Lý Duệ nuông chiều mà ra hay không.

Hoàng Hậu ho khan hai tiếng, đưa vẻ mặt ôn lương hiền lương của thánh mẫu ra, nói với Vinh Vương : "Thật ra thì Vương thúc phải gọi ngoại tổ mẫu của ta một tiếng cô cô, người cũng coi là biểu cữu của bổn cung."

Vinh Vương liên tục gật đầu, chỉ lễ vật chất đống trong điện cười nói: "Cũng không phải sao. Vậy những thứ này..."

Trưởng giả* ban cho, đâu thể nào chối từ. Yên Dung cảm tạ Vương thúc".

*Trưởng giả: người có tuổi, bề trên

Vinh Vương cười lên, nhìn như thở phào nhẹ nhõm. "Lại nói ta với cữu cữu ngươi là biểu huynh đệ. Mẫu thân của ngươi khi còn tại thế, Vinh vương phủ cùng Quán quân Hầu phủ cũng thường xuyên qua lại. Biểu tỷ cũng chính là mẫu thân ngươi, lúc còn chưa xuất giá còn thường chơi đùa với ta. Bổn vương nhớ bà là một mỹ nhân vô cùng dịu dàng nhã nhặn".

Ừ, ừ... xem ra quả nhiên chẳng qua chỉ là trưởng bối quan tâm vãn bối. Triệu Yên Dung yên tâm hơn, nhìn gương mặt đẹp trai giết chết thục nữ này của Vinh Vương, trong lòng dâng lên một cỗ ưu thương nhàn nhạt.

"Kia..." Vinh vương do dự một chút, lại nói: "Sau đó biểu muội lại gả đến Triệu gia, làm kế mẫu của ngươi..."

Muốn hỏi thăm Bùi thị? Triệu Yên Dung không hiểu dụng ý của Vinh Vương, chỉ có thể cười gật đầu. "Phải, di mẫu tuy là kế mẫu nhưng đối với bổn cung như nữ nhi thân sinh, bổn cung hết sức cảm niệm ân đức của bà".

[HOÀN] Hiền Hậu Thực Nhàn [Edit] - Nhất Thụ Anh ĐàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ