"Nhìn kìa nhìn kìa!" - HoSeok hét loạn lên khi đang chúi đầu vào xem BTS RUN! ep 32 vừa hoàn thành hôm trước.
"Nhìn YoonGi hyung thấy cưng quá." - JiMin khoác vai hắn, cười đến mắt biến thành một đường thẳng.
"NamJoon cũng vậy, nhìn trẻ con quá." - Hắn cười lớn, tay vỗ bồm bộp vào đùi.
"Haha, xem JungKook sợ hyung kìa, há há." - Đến lượt y đập mạnh vào vai hắn, tay đưa lên che miệng, vớt vát lại chút giá cho điệu cười của mình.
Hai anh em ngồi cắm mặt vào iPad, miệng không ngừng nói cười vui vẻ.
Khác với bên đây, bên kia sofa, ba con người ngoài ba khoảng cách đều nhau, TaeHyung ngồi nghịch điện thoại đầu bên trái, JungKook ngồi xử lý cái bánh kem hôm qua ai đó mua về, YoonGi ngồi giữa, đeo tai nghe, tay gõ tạch tạch vào bàn phím laptop.
Mặt ba người be like chắc vui.
"Hai bây im lặng xíu đi, anh mày không có ý tưởng gì luôn." - Thở dài gỡ tai nghe ra, chống má nhìn chằm chằm hai em trai bé bỏng đang cười ngặt nghẽo bên kia sofa.
"Xời, nghỉ đông rồi mà hyung còn cố, qua đây em cho hyung coi xả stress nè."
"Thôi, anh cười không nổi." - Anh day day thái dương, ngã đầu ra phía sau.
"Thiếu hơn thằng Tae à?" - JiMin ngây thơ không hề hay biết, miệng cười gian hỏi.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người kia, ánh mắt họ nhìn y một cách vô lý.
"Hyung ấy không cười nổi thì liên quan gì đến TaeHyung hyung?" - JungKook nhíu mày nhìn anh.
"Vậy là chú không biết rồi, mỗi lần ổng bực bội hờn dỗi ai là tìm Tae hết đó, không quan tâm đến hy vọng của ổng luôn." - HoSeok ôm tim giọng buồn buồn, ánh mắt nhìn về một khoảng xa xăm.
"Mày có JiMinie rồi mà, là mày không quan tâm anh đó chứ." - YoonGi liền chu môi cãi lại.
"Là hyung rời xa em trước mà. Hyung! Là hyung!"
"Rồi rồi, là hyung. Được chưa." - Anh gật gật đầu, miễn cưỡng chịu thua.
"Ủa mà sao hai người bơ nhau lâu vậy? Giận nhau à?"
Câu hỏi của y vang lên, cả gian phòng im ắng lạ thường, không một tiếng động.
Nó nhìn anh, anh cũng nhìn nó, cậu thì nhìn hai người.
Nhìn nhau nửa ngày, TaeHyung lạnh nhạt quay đi.
"Không." - Rồi đứng dậy bỏ đi.
Anh thở dài rồi cũng rời bỏ chỗ ngồi, đi về phòng mình, ngược hướng với nó.
Tiếng đóng cửa cùng vang lên, hai con người, hai thế giới, hai tính cách, nhưng lại cùng một suy nghĩ.
Lạ quá nhỉ ?
Và hình như JiMin và HoSeok lo nhìn theo họ mà không hề để ý tới nụ cười nửa miệng của JungKook, một nụ cười thỏa mãn.
Đừng xem thường em, TaeHyungie hyung à.
----------------------
Gần trưa, JungKook đẩy nhẹ cánh cửa phòng anh thứ, từng bước tiến đến bên người đang say giấc trên giường.