Chương 3: Hoàng thái tử [Hạ]

286 12 0
                                    


Vó ngựa đạp đát đát trên đá, thanh âm thanh thúy,

Trên đỉnh đầu vài cái lá xanh non rớt xuống vương trên trán, mang theo mùi thơm thoang thoảng đặc hữu của mùa xuân.

"Duyên Chi." –Nam tử mặc hắc bào bỗng nhiên thấp giọng gọi.

"Ngô?"

Nam tử mặc thanh bào giục ngựa tiến lên, tới gần nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ có gì phân phó?"

"Ngươi lần này theo ta rời kinh, mọi việc đều phải thu liễm, sau này bớt những cử chỉ hào quý lại, cũng đừng khắp nơi trêu chọc nữ tử xa lạ."

Thanh âm trầm lãnh, lại có vài phần bất đắc dĩ.

Thanh y nam tử cúi đầu, ủy khuất nói: "Điện hạ lúc này cải trang đơn giản, bên người cũng chỉ dẫn theo một mình Bạch thị vệ, Triều An Bắc Lộ ban đầu là nước Trung Uyển hàng phục, dân phong không thể so với trong kinh..."

"Cho nên ngươi liền ở tửu lâu mà dùng tiền đuổi người? Ta còn chưa đến mức đi ăn bữa cơm đã bị người mưu hại."

Hắc y nam tử đánh gãy lời hắn, sắc mặt không vui: "Chút bổng lộc của Trầm thái phó không phải để cho ngươi phá của như vậy."

Thanh y nam tử mặt có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ đã quên, từ đầu năm nay, thần cũng đã có bổng lộc."

Hắc y nam tử nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, là ta đã quên, Trầm Thi Thư ngươi là người nào, thừa ấm* của cha mẹ, không cần thi cử cũng có thể làm quan, không có quan lịch mà đã có chức quan, tân khoa tiến sĩ trong triều so ra còn được ban thưởng kém hơn ngươi... nhân nói tới tân khoa tiến sĩ, ta thấy Trầm thái phó năm đó, cũng không bằng được một phần danh tiếng Trầm Tri Thư ngươi bây giờ."

* Thừa ấm: thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan.

"Điện hạ..."

Trầm Tri Thư gấp gáp muốn nói, nhưng lại đem lời bên miệng nuốt về, chỉ ấm ức không nói, hồi lâu mới xoay qua nam nhân cao lớn đang đi theo một bên giống như cầu cứu nói: "Bạch thị vệ."

Bạch Đan Dũng nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, vội thúc ngựa đi tới, giải vây nói: "Điện hạ xem Trùng Châu thật là thay đổi lớn đúng không? Thần mới vừa rồi thấy các cửa hàng, tửu quán trên phố không giống lúc trước, phồn thịnh gấp mấy lần so với mười năm trước, có thể thấy Triều An Bắc Lộ này mấy năm nay xác thực thái bình như tấu chương trình lên, tâm huyết của điện hạ cũng không uổng phí."

Hắc y nam tử sắc mặt hơi bớt giận, quay đầu nhìn quanh một vòng, mới nói: "Đúng là không giống với mười năm trước. Bạch thị vệ còn nhớ năm đó, chiếu thư của mẫu hoàng lệnh đình phế phá bỏ tự viện am miếu ngoài sắc ngạch của bốn Lộ phía Bắc, trên dưới quan viên địa phương ở Triều An lại làm việc không thỏa đáng, khiến cho cho bao nhiêu tăng ni tuổi nhỏ còn chưa nhập hộ khẩu đều không nhà để về..."

Bạch Đan Dũng im lặng một lúc lâu, cau mày nói: "Thần cả gan, điện hạ năm đó mới tham chính, phụng chỉ đi khám xét tình hình quan lại địa của các Lộ Trung Uyển vừa mới quy hàng, nhưng lại bỏ lại chúng quan viên đi theo, tự mình tra xét mấy châu đã quy hàng, tuy rằng phát hiện không ít tình hình tham quan ô lại , cứu được không ít sinh mệnh ấu tăng, nhưng hành động của điện hạ lại làm cho bao nhiêu người phải lo lắng đề phòng, mấy đêm không được yên giấc? Lần này thần chỉ mong điện hạ mặc kệ là muốn đi đâu đều có thể cho thần đi theo, nếu không điện hạ xảy ra chuyện gì không hay, thần có mười cái đầu cũng không thể gánh vác tội thất trách này..."

[Edit] - Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế - Hành Yên YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ