Chương 12: Thi Đình [Hạ]

226 10 0
                                    

Kiền Đức năm thứ hai mươi tư, bình minh ngày mười lăm tháng năm, trời tối đen như mực, gió thổi vào quần áo vẫn rất phát lạnh, trên con đường đá ngoài cửa cung hoàng thành đã sớm xếp hàng đầy những nữ tử tới tham gia thi Đình.

Nhóm tiểu nội giám xách hàng loạt cung đăng (đèn dùng trong cung) đứng hầu một bên, để cho nhóm quan lễ bộ điểm danh có thể nhìn thấy rõ một chút. Có một nhóm nữ quan Hồng lô tự cầm cung bính* được đặc chế phát cho những nữ tử đang xếp hàng chờ, lại nhẹ giọng dặn dò: "Mỗi người chỉ có một bao, đến buổi tối đêm xuống mới có thể ra ngoài, nên tự bản thân xem mà sắp xếp."

*Bính: bánh (thức ăn chế biến bằng bột mì đem hấp hoặc nướng chín, thường có hình dạng dẹp, tròn)

Đợi sau khi các quan lễ bộ nghiệm chứng thân phận rồi cho qua , trời cũng đã sáng, lúc này mới có người của Quang lộc tự đến, dẫn đường cho nhóm nữ tử đến phía sau hậu điện của Bảo Hòa Điện chờ. Mạnh Đình Huy đứng trong đám người, ngẩng đầu nhìn trụ cao mái cong cung điện phía xa xa, ngói lưu ly trên điện dưới bóng đêm tỏa ra ánh sáng mông lung, mọi thứ xung quanh giống như trong mộng.

Một người đứng bên cạnh đột nhiên run lên, cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái.

Viên quan lễ bộ đứng bên vội vàng đi lại xem xét, sau đó liền hướng cung nhân cách đó không xa hô lên: "Nôn rồi, mau đỡ nàng ta đi ra!"

Mạnh Đình Huy hơi cau mày, nhìn nữ tử kia bị hai cung nhân nâng đi, ánh mắt lại dời đến chỗ nàng kia vừa đứng.

Khối cung chuyên (gạch) kia màu sắc trầm ám, những hoa văn màu xám xanh được khắc đầy trên đó.

Bao nhiêu ngày ngày đêm đêm học hành cực khổ, bao nhiêu lần thi, bao nhiêu bài văn chương mới có thể đi đến nơi này.

Nhưng lại bởi vì khẩn trương, lại làm cho bản thân đánh mất một cơ hội rất tốt để mở ra tiền đồ to lớn.

Thật là đáng tiếc.

Nàng đáy lòng hơi cảm thán, chà sát đầu ngón tay đang lạnh đến tê dại.

Lại đợi thêm một khắc, phía trước điện có người đi ra truyền lời, các viên quan lễ bộ liền cho những nữ tử đang chờ dựa theo thứ tự xếp hàng lần lượt lên điện.

Trong đại điện cung chúc sáng ngời, nền gạch trong điện sáng tới mức có thể soi gương, chỉ thấy long tọa cao cao tại thượng, phía dưới xếp đầy bàn ghế dùng để thi Đình.

Mạnh Đình Huy tìm được chỗ của mình, cũng ngồi xuống giống người khác.

Cột trụ vàng khảm rồng xa xa dưới ánh nến càng hiện nét dữ tợn, hình chín móng đằng vân rất khiếp người, nàng nhìn chằm chằm hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, nhìn trên bàn trống trải trước mặt.

Trong điện ấm hơn rất nhiều so với bên ngoài, nhưng đầu ngón tay dường như lại càng lạnh hơn một chút, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Nàng hít sâu một hơi, đem bút nghiên của chính mình dọn ra, đáy lòng thầm tự cười nhạo bản thân thật không có tiền đồ, chợt nghe tiếng tấu nhạc bên ngoài điện vang lên.

[Edit] - Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế - Hành Yên YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ