Thanh Duy vừa mở cửa ra đã nghe thấy một mùi thơm nồng đậm, là Đại Nhân đang xào rau, cậu về phòng cất cặp, rồi trước hết tiến đến cửa phòng bếp, "Học trưởng."Đại Nhân quay đầu nhìn cậu, "Cậu đã trở lại, muốn đi tắm rửa trước hay không?"
Thanh Duy dựa vào cửa lắc đầu, "Chờ một chút đi."
"Tôi sắp xong rồi, cậu hẳn là đang rất đói? Muốn ăn cơm trước hay không? Bên ngoài có đồ ăn." Anh mở nắp xào xào vài cái, rồi đậy lại, mở ra nồi cơm xới xới cơm trắng.
"Không cần, nếu sắp xong thì cùng nhau ăn đi." Thanh Duy thấy anh chiếu cố mình như vậy, trong đầu nhịn không được ý nghĩ.
Nếu đây là bởi vì Đại Nhân thích mình thì tốt biết bao nhiêu.
Thế nhưng, Đại Nhân chẳng qua là đem cậu trở thành thế thân của người em trai đã mất, cho nên đối với cậu chỉ có thân tình.
Từ buổi tối ngày hôm đó, sau khi cùng cậu nói ra tâm sự, Đại Nhân liền giữ đúng lời đã nói, xem cậu như người em trai của anh.
Ngay từ đầu cậu cảm thấy như vậy cũng ổn, vui mừng vì có thêm một người anh trai. Nhưng qua một thời gian, Thanh Duy không cách nào khắc chế được tình cảm chính mình dành cho anh, cậu biết được một điều, cậu thật sự rất thích anh. Có một nam nhân đối với cậu tốt như thế, lại là một nam nhân rất đỗi vĩ đại, cho dù cậu có giương cờ giống trống thừa nhận đó chỉ là thân tình, cậu vẫn là nhịn không được ái mộ, bởi vì đối với cậu mà nói, hai người chính là không có quan hệ huyết thống.
Cậu không có cách nào xem anh như anh trai, bởi cậu rung động vì anh đối với cậu thật tốt, cậu rung động vì anh luôn quan tâm, chăm sóc cậu; cậu rung động vì hết thảy những gì mà anh đã làm cho cậu.
Điều này có thể phát sinh khi hai người là anh em sao?
"Đại Nhân, nếu anh thật là anh trai của tôi thì tốt rồi." Thanh Duy cúi đầu nói.
Nếu hai người có quan hệ huyết thống, cậu sẽ hào phóng mà nhìn nhận anh thì thật là tốt, cậu không cần vì trong lòng chính mình rục rịch mà làm phức tạp.
Trả lời cậu chính là tiếng cười ấm áp, "Cho dù không có quan hệ huyết thống, tôi cũng đã đem cậu trở thành em ruột của mình rồi, không phải suy nghĩ nhiều như thế." Đại Nhân cười, rồi giống như một người anh trai xoa xoa đầu cậu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Thanh Duy cười khổ ngẩng đầu lên, lần nữa nhắc nhở bản thân mình là hai người không có quan hệ huyết thống, rồi cũng lần nữa đề tỉnh chính mình hai người là anh em.
Nếu không thích tôi, anh có thể đừng tốt với tôi được không?
Cho dù là anh em thì loại tình cảm này cũng không có thể, tôi sẽ yêu anh mất thôi.
"Sao còn đứng ở trong này? Ăn cơm thôi, cậu đi rửa tay đi." Đại Nhân cười vỗ vỗ vai cậu.
"Đại Nhân."
"Sao vậy?"
Thanh Duy nhìn thấy đôi mắt quan tâm của anh, ngập ngừng một chút rồi lắc đầu, "Không có việc gì."