Chap 20

82 8 0
                                    



Sau đó, Thanh Duy mới biết hết thảy đều là do anh cố ý, thế là "chiến tranh lạnh" với anh ba ngày, đến khi chịu không nổi anh cứ ỉ ôi nài nỉ, xin lỗi, thế là rất không tình nguyện tha thứ cho anh.

Lại qua vài ngày, hai người vui mừng hoan hỉ ngồi ở trên bộ sô pha mới mua thương lượng cuối tuần muốn đi đâu chơi.

Buổi tối cuối tuần, hai người suốt đêm lái xe xuống phía nam, lúc gần tới nơi đã chọn thì cũng sắp đến mười giờ.

"Duy, có siêu thị, em không phải muốn mua thứ gì đó sao?" Đại Nhân ôn nhu lay gọi Thanh Duy.

Thanh Duy mơ mơ màng màng tỉnh lại, rồi lại mơ mơ màng màng xuống xe, nhưng vào siêu thị nháy mắt liền thanh tỉnh, không đến mười phút, Đại Nhân cùng cậu tay xách nách mang ba túi đồ lớn rời khỏi siêu thị.

Đại Nhân buồn cười nhìn Thanh Duy, "Em là đứa trẻ muốn đi bộ đường xa? Hay là tính toán đi tị nạn?"

"Anh quản em sao, anh đã nói lần này ra ngoài chơi, toàn bộ đều nghe theo em mà." Thanh Duy mang theo một túi nhẹ nhất, đem Đại Nhân trở thành cu li, trước kia còn sợ anh xách nặng, hiện tại thì không bận tâm.

Bởi vì anh đối với cậu làm ra chuyện cảm thấy thẹn kia, cho nên phạt anh cái này cũng không thấm tháp gì cả.

Đại Nhân không có phản bác, kỳ thật cho dù không có sự kiện kia, anh cũng nguyện ý chiều chuộng Thanh Duy như thế, bình thường chính anh đều hạn chế cậu có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, có đôi khi phóng túng một chút thì cũng chẳng sao.

Đem tất cả đồ vật đặt vào trong thùng xe, lại lần nữa lái xe đi, hướng đến nơi đã dự định trước.

Bởi vì đã trả tiền trước, lại có gọi điện thoại thông báo, cho nên Đại Nhân cũng không lo lắng tới trễ sẽ không còn phòng.

Bọn họ mướn chính là một ngôi nhà gỗ nhỏ, đợi cho hành lý được thu xếp xong, Thanh Duy đi vào tắm rửa trước, lúc đi ra, Đại Nhân đã làm xong món canh gà mà cậu muốn ăn.

"Oa, thơm quá." Ánh mắt Thanh Duy toả sáng, cậu đã lâu không có ăn canh gà.

Đại Nhân đem máy sấy phóng tới bên cạnh cậu, "Uống chút canh lót dạ đi, sau đó thổi khô tóc rồi trở về ăn, anh phải vào tắm rửa." Thói quen dặn dò, trong lòng cũng hiểu Thanh Duy không có khả năng nghe theo, cũng không muốn phá huỷ hưng phấn của cậu, rõ ràng liền đi vào nhà tắm, nhắm mắt làm ngơ.

Sau khi anh tắm xong đi ra, nhìn thấy bát canh gà kia bị ăn gần như sạch sẽ, mà tóc trên đầu cậu vẫn còn ướt, thở dài, trước giúp cậu thổi khô tóc.

Thanh Duy làm nũng ôm chặt anh, "Nhân, anh đối em thật tốt."

Đại Nhân cười liếc cậu một cái, "Được rồi, đi ngủ trước đi, chờ một chút anh vào sau."

"Em có thể ở chỗ này chờ anh." Thanh Duy ghé vào trên bàn cười nhìn anh đang thổi tóc, đợi cho đến lúc anh thổi khô tóc rồi muốn ăn canh, hai mắt cậu đã nặng trĩu.

"Đi ngủ."

"Không cần, anh ăn nhanh lên, sắp nguội mất hết rồi." Thanh Duy hai mắt long lanh nhìn bát canh của anh, đây mới là mục đích của cậu.

Đại Nhân cười thổi thổi một muỗng, đút cho cậu, nói, "Ăn không đủ no em cứ ăn hết đi, anh lại đi nấu thêm là được rồi."

"Em muốn cùng ăn với anh." Không phải thật sự đói, chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác cùng người yêu ăn chung mà thôi.

"Được rồi, đừng ăn nhiều lắm, không thì lát nữa lại nháo dạ dày đau." Đại Nhân hôn vào đôi môi sáng bóng của cậu một ngụm, châm chước việc cậu ăn uống hơi quá, vì tránh cho cậu quá lượng, nhanh chóng giải quyết hết phần còn lại.

Thanh Duy nhìn thấy anh từng ngụm từng ngụm ăn canh, vội vàng giữ chặt anh, "Em cũng muốn uống một ngụm."

Đại Nhân nhìn nhìn cậu, hàm vào miệng một ngụm canh, che lại môi cậu, không chỉ uy cậu uống, mà còn muốn tự mình thưởng thức.

"Còn muốn không?"

Thanh Duy đỏ mặt ..., "Không cần, quỷ hẹp hòi, dùng loại thủ đoạn hạ lưu này."

Đại Nhân cười giải quyết dứt điểm bữa ăn khuya, "Đi thôi, đi ngủ."

Thanh Duy trừng mắt liếc anh một cái, đi về phía giường lớn, mà người kia không biết đang bận rộn cái gì, cậu lấy cái gối ôm định tự mình đi vào giấc ngủ.

Nếu là trước kia cậu sẽ không quen với giường mới, bây giờ thì khác.

Có anh bên cạnh, cho dù là ở nơi nào đều có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

"Thịnh, anh đang làm cái gì vậy?"

"Em ngủ trước đi, anh sửa sang lại một vài thứ đã."

Thanh Duy bĩu môi ở trên giường lăn qua lộn lại, "Em không cần, anh chạy nhanh lại đây giúp em ngủ đi."

Một đại nam nhân làm ra loại hành động này giống như rất đỗi trẻ con, nhưng mà Thanh Duy thích nhìn thấy bởi vì chính mình tính trẻ con, người yêu liền lộ ra sủng nịch tươi cười.

I LOVE YOUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ