Chap 14

94 14 0
                                    

Khi Thanh Duy một lần nữa tỉnh lại, chống lại một đôi mắt mang cười, cậu muốn mở miệng nói cái gì đó, mới động một chút, toàn thân đau nhức giống như muốn tan rã đối với cậu kháng nghị, muốn cậu không được lộn xộn, mà đau nhức này làm cho cậu nhớ tới tình sự đã xảy ra, đỏ bừng hai gò má.

"Tỉnh?" Đại Nhân hôn lên đôi môi hé mở của cậu, dục vọng một khi bị mở ra liền cuồn cuộn không dứt, nếu không phải lo cho thân thể Thanh Duy, anh nhất định đã đè cậu ra mà ân ái cho đến khi chính mình hoàn toàn thoả mãn mới thôi.

"Ân, anh. . . . . ." Thanh Duy bất an lại đau thương nhìn anh, "Anh có hối hận không?"

"Hối hận cái gì?" Đại Nhân biết cậu định hỏi cái gì, muốn chọc ghẹo cậu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau thương của cậu, lại nhịn không được mềm lòng, "Dĩ nhiên là hối hận rồi, hối hận là tại sao anh có thể ngốc nghếch như thế, đến bây giờ mới nhìn rõ tình cảm của chính mình. Ngốc Thanh Duy, vì sao em thích anh lại không nói? Tại sao để cho anh thương tổn em lâu như thế? Những năm qua, anh thật không phải là người."

Thanh Duy không xác định lắm nhìn anh, "Anh. . . . . . Tôi. . . . . . Ai, tôi chẳng biết nói sao, không nói, có thể ở lại bên cạnh anh, tôi muốn nói cái gì liền cũng không có."

"Đều là lỗi của anh, nếu không phải anh ngu ngốc, anh sẽ không để em đau lòng ở bên cạnh anh nhiều năm như thế, còn không hiểu được tình cảm chính mình. Làm cho em luôn thương tâm, thậm chí còn mơ hồ thiếu chút nữa đã kết hôn với người khác, may mắn, hết thảy đều còn kịp. Nếu mất đi em, anh mới hối hận, tới lúc đó cho dù nói cái gì đều không còn kịp rồi."

"Anh. . . . . ." Thanh Duy muốn từ trong mắt anh nhìn ra có gì miễn cưỡng hay không, thế nhưng chỉ nhìn thấy thật tràn đầy tình cảm ôn nhu, cùng nồng hậu tự trách, còn có thành khẩn, giống như những gì anh nói đều là sự thật.

"Còn chưa tin anh?" Đại Nhân hôn Thanh Duy, ở bên môi cậu thì thầm, "Thanh Duy, anh đâu phải loại người hạ lưu như vậy, vì muốn giữ em lại làm em trai, mà anh liền lên giường với em. Nếu không phải thích em, anh không có hứng thú ôm một nam nhân. Như vậy em còn không hiểu được lòng anh sao? Em phải tin tưởng anh, anh mới có cơ hội bồi thường em."

Thanh Duy vốn sắp tin những gì anh nói, nhưng khi nghe đến hai chữ bồi thường lại làm cho cậu như ngã vào đáy cốc, "Không cần bồi thường, anh đối với tôi thật sự tốt lắm, không cần vì sợ tôi thương tâm cho nên muốn bồi thường tôi, anh không thương tôi thì cứ để tôi đi."

"Ngốc Thanh Duy." Nhìn thấy chính mình trước kia ăn ở nhiều thất bại, làm cho Thanh Duy tuyệt không tin tưởng anh, "Anh là thật sự thích em, phải làm như thế nào em mới tin tưởng anh?"

"Anh không thích tôi, anh luôn xem tôi như em trai, sao có thể đột nhiên liền thích tôi chứ?"

Thanh Duy nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không có khả năng, chỉ trong một đêm mà biến hoá như vậy là quá lớn.

Đại Nhân thở dài, "Vậy em nói đi, anh là loại người sẽ cùng em trai chính mình lên giường sao?"

"Tôi. . . . . ." Thanh Duy nghẹn lời.

I LOVE YOUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ