Buổi sáng hôm sau, Đại Nhân khó được sáng sớm nấu bữa sáng, kỳ thật việc này nguyên bản đều là công việc của anh, thế nhưng gần đây lại do Thanh Duy chuẩn bị.
Thanh Duy rời giường nhìn thấy anh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, xoay người trở lại phòng.
Đợi cho anh làm xong cơm sáng, cậu cũng vừa sửa sang lại xong, mang theo hành lý đến nhà ăn, "Anh cứ ăn đi, em đi nhà Ngô Đồng ở vài ngày, bằng không đi ra tiệm ăn cơm đi, em cần bình tĩnh, anh cũng cần."
Cậu dừng một chút, cười khổ, "Có thể sau vài ngày bình tĩnh, anh sẽ phát hiện không có em quản anh, can thiệp vào cuộc sống của anh, anh sẽ cảm thấy càng tự do."
Đại Nhân đoạt lấy hành lý của cậu, "Duy, không cần đi, không cần rời anh đi. Anh biết anh sai lầm rồi, em tha thứ anh đi. Có gì em cứ trực tiếp nói với anh, em muốn mắng cứ mắng, muốn đánh liền đánh, anh sẽ không than một câu."
Thanh Duy quay đầu đi, bật cười, giống như đang nghe một chuyện buồn cười, nhưng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, làm đau lòng Đại Nhân, "Chúng ta. . . . . . Là muốn đánh nhau hay là muốn yêu nhau?"
"Duy, đừng đi."
"Cho em ra ngoài ở vài ngày."
Đại Nhân vội vàng cầm vai cậu xao động, "Ở nhà, ở nhà cũng có thể bình tĩnh, nếu em không muốn nhìn thấy anh, thì để anh đây đi ra ngoài ở mấy ngày, nhưng em nhất định phải ở nhà."
"Tại sao?"
"Bên ngoài không an toàn, em ở nhà anh yên tâm hơn."
"Đại Nhân, kỳ thật cho dù anh không dọn đi ra ngoài, trong một hai cái cuối tuần vừa qua, mặc kệ đi làm hay là nghỉ, em cũng rất ít khi nhìn thấy anh." Cậu xoay mặt đi, nhìn nhìn bốn phía, "Một mình ở chỗ này, thật đáng sợ, lại đặc biệt cô đơn. Em không muốn phải ở tại nơi đây tiếp tục với cảm giác đó nữa, cho nên hãy để em đi ra ngoài ở vài ngày."
Thân mình cao lớn của Đại Nhân hơi loạng choạng, đôi tay hữu lực cũng buông lỏng, "Thật sự không thể lưu lại?"
"Hiện tại chúng ta không đủ bình tĩnh. Em có thể lý giải anh, nhưng không có biện pháp không trách anh, không oán anh."
"Duy, phải như thế nào em mới nguyện ý tha thứ cho anh?" Đại Nhân phóng nhuyễn thanh âm, cầu xin hỏi.
Thanh Duy thống khổ nhắm mắt lại, "Em không biết, em thật sự không biết. Nếu em nói không đúng, hay làm sai, anh đánh em, em sẽ không trách anh. Thế nhưng. . . . . ."
Cậu nói chưa hết lời đã làm cho Đại Nhân đau lòng ôm chặt cậu, "Anh biết, đều là lỗi của anh." Anh kéo tay cậu, hung hăng ở trên mặt chính mình quăng một cái tát.
Thanh Duy kinh ngạc rút tay về, "Anh làm gì vậy?"
Đại Nhân cũng không để ý đến cậu, tay trái một cái tát, tay phải một cái tát, liên tục đánh tiếp, "Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, do anh say, mới có thể ra tay đánh em. . . . . ."
Thanh Duy gấp đến độ giữ chặt tay anh, "Được rồi, được rồi, anh điên rồi sao?"
"Đúng, anh điên rồi mới có thể ra tay đánh em, anh không phải người." Đại Nhân nhìn thấy đau lòng trong mắt cậu, "Không cần đau lòng anh, điểm ấy đau không là gì cả, cái tát ngày hôm qua của em so với anh càng đau, mặt đau, tâm cũng đau. Anh biết mấy bạt tay này có lẽ sẽ làm em nguôi giận. . . . . ." Tay anh đặt vào ngực trái cậu, "Thế nhưng nơi này nhất định sẽ không dễ dàng hảo như vậy, thật xin lỗi."