Bọn họ cùng nhau đi dạo phố, bọn họ cùng nhau đi xem phim, bọn họ cùng nhau đi mua sắm, những lúc ở trên đường không người, họ hào phóng nắm tay nhau, ngọt ngào dựa sát vào nhau .
Tựa như những người yêu bình thường hẹn hò với nhau, họ có quyền hưởng thụ giờ phút mặn nồng ân ái nhất.
Không phải anh trai mang theo em trai, không phải bị gánh nặng bởi quan hệ đã một thời phát sinh ngăn cách bọn họ, cởi bỏ gông xiềng này, bọn họ cuối cùng có thể thấy rõ ràng, tình yêu mà họ dành cho nhau.
Một chút thời gian nghỉ trưa liền vội vã gặp mặt, cho dù chỉ trao đổi lẫn nhau một ánh mắt, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như là hai thiếu niên mới vừa biết thế nào là yêu, trong lòng chỉ có lẫn nhau. Mỗi thời mỗi khắc đều muốn bên nhau, cho dù ngoại trừ thời gian đi làm ra, tất cả thời gian còn lại đều ôm nhau cũng cảm thấy không đủ, chỉ muốn hai mươi bốn giờ đều cùng một chỗ, hận là không thể làm chung trong một công ty.
Vừa vào cửa, buông cặp táp cùng mấy túi nguyên liệu nấu ăn vừa rồi đến siêu thị mua xuống, Đại Nhân liền ôm chầm lấy Thanh Duy, dồn dập hôn một cách nồng nhiệt.
Cả ngày đều nhớ Thanh Duy, nhớ đến muốn chết, anh càng ngày càng cảm nhận một cách sâu sắc hơn cái gọi là 『 tương tư yếu nhân mệnh 』, có đôi khi nhớ cậu, muốn cậu đến thống khổ, có đôi khi kìm lòng không đặng mà ngây ngô cười, có đôi khi bất chợt thở dài, ngay cả thư ký đều nhìn ra anh đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
"Chờ một chút. . . . . ." Thanh Duy đỏ bừng nghiêm mặt, thở hồng hộc, thật sự nếu không ngăn cản, tuyệt không hoài nghi nam nhân này lại ở chỗ này mà "ăn" mình luôn.
"Thanh Duy, em không muốn anh sao?"
Thanh Duy nhìn thấy Đại Nhân lộ ra bộ dáng đáng thương, hai tay để ở trước ngực anh, vẫn là cường ngạnh không để cho anh tiếp cận thêm nữa, đúng thật là cậu rất muốn anh, nhưng thân thể một điểm cũng không muốn, thân thể thầm nghĩ phải hảo hảo nghỉ ngơi.
"Muốn chứ, nhưng em đói bụng."
Đại Nhân ra vẻ uỷ khuất nhìn Thanh Duy, giống như tráng sĩ đoạn cổ tay thật sâu liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi mới xách lên gói to, cũng không quay đầu lại ủ rũ đi vào phòng bếp.
Thanh Duy cười, nhưng tuyệt không đồng tình với anh, bởi vì nếu đồng tình, kết quả ngày hôm sau cậu sẽ không dậy nổi.
Đợi cho cậu tắm xong, thổi khô tóc, rồi mới tiến vào phòng bếp, nam nhân đang vội vàng nấu đồ ăn liền vẻ mặt ai oán nhìn cậu, "Sao em có thể đi tắm trước?"
Thanh Duy không khỏi bật cười, "Thần kinh, được rồi, vậy anh đi tắm đi, còn lại để em làm cho."
"Em ra bên ngoài chờ đi, sắp xong rồi."
"Ở chỗ này chờ cũng vậy thôi."
"Sẽ bị ám khói dầu đấy, em mới vừa tắm xong mà."
Thanh Duy đi ra phía trước, ôm lấy thắt lưng anh, "Em lại không sợ, thơm quá, thanh tiêu sao thịt bò, thật muốn cay thêm một chút."