Cảm ơn bạn vì đã là một phần thanh xuân của tôi

54 1 0
                                    

Thanh xuân ấy có những điều đáng yêu đến nao lòng. Đó là những lần cùng tụi bạn trèo tường khi đi học muộn bị bác bảo vệ khóa cổng không cho vào trường. Là những sớm đầu giờ tranh giành kịch liệt với tổ trực nhật đi đổ rác và giặt khăn lau bảng để được gặp một cách "tình cờ" cậu bạn mình thích. Đáng yêu đến mức một chiều mưa nhận được tin nhắn đến: "Sao không đi thi thử vậy? Tớ đi thi về rồi nè ra cửa đi đem đề về cho mà làm nè"...

Người ta nói, đời người đẹp nhất là thanh xuân. Đúng vậy,"tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa".

Không biết của mọi người như thế nào, nhưng của tôi thì quả thật rất đẹp, đẹp một cách hoàn mỹ, đẹp một cách chói lòa và khó phai trong lòng người. Thanh xuân của tôi, may mắn là đủ cả. Từ gia đình cho đến thầy cô, bạn bè, và cả một mối tình không tên... Tất cả, từng giây từng phút, từng hành động lời nói đều đáng yêu và đẹp đẽ đến lạ.

Thanh xuân ấy có những nỗi buồn. Đó là nỗi buồn khi có lần cả lớp vì điểm học kì mà xếp cuối trường. Là nỗi buồn khi phải chia tay những người bạn thân thiết lên đường đến đất khách quê người du học. Là nỗi buồn khi phải tạm biệt người giáo viên chủ nhiệm thân thương, gắn bó của lớp chuyển công tác sang một tỉnh khác. Là buồn khi nhận ra người mình cảm nắng hóa ra trong lòng đã có người mà cậu ấy thương...

  Thanh xuân ấy có những niềm vui. Những niềm vui ngập tràn mỗi tuần, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây chúng ta ở bên nhau. Đó là niềm vui khi cùng nhau đi học, rồi lại cùng nhau về nhà. Là niềm vui khi trêu đùa cùng nhau mỗi giờ lên lớp, bao giờ trưa tan trường mặc nắng hay mưa đều là lớp về cuối cùng vì "bận" đùa chả đứa nào muốn về. Lại có cả niềm vui như vỡ òa khi lần đầu được chọn tiết mục biểu diễn sau bao đầu tư và cố gắng của cả tập thể. Là vui khi mỗi ngày đi học đều được gặp người mình thích và xem đó như "động lực đến trường". Là lần được sánh bước bên bạn ấy trên hành lang lớp học, không ai nói gì nhưng thấy lòng nhẹ tênh...  

Thanh xuân ấy có những điều đáng yêu đến nao lòng. Đó là những lần cùng tụi bạn trèo tường khi đi học muộn bị bác bảo vệ khóa cổng không cho vào trường. Là những sớm đầu giờ tranh giành kịch liệt với tổ trực nhật đi đổ rác và giặt khăn lau bảng để được gặp một cách "tình cờ" cậu bạn mình thích. Đáng yêu đến mức một chiều mưa nhận được tin nhắn đến: " Sao không đi thi thử vậy? Tớ đi thi về rồi nè ra cửa đi đem đề về cho mà làm nè"...

Và, thanh xuân ấy còn có cả những yêu thương. Yêu thương đầy ắp từ lần cả lớp mỗi người viết một lời làm thành cuốn sổ chia tay cô chủ nhiệm, đến lần tụ tập đông đủ đến bệnh viện thăm một thành viên trong lớp mổ ruột thừa. Là lời động viên, khuyên nhủ dành cho đứa bạn thức xuyên đêm không ngủ mà ôn thi. Là những tối ôn tập trước ngày thi nghe tiếng điện thoại reo, bắt máy và nghe đầu dây bên kia dặn dò đừng học quá sức và nhớ giữ gìn sức khỏe, tương lai đã có người lo. Bỗng dưng bật cười trong bóng tối và thấy trái tim ấm áp đến lạ...

Những ngày thanh xuân cứ trôi qua như vậy, êm đềm và đẹp đẽ. Để rồi bây giờ nghĩ lại, bất chợt mỉm cười, thấy hạnh phúc, trân trọng vô cùng cái khoảnh thời gian đẹp đẽ ấy. Nhiều lúc muốn quay lại, sống trong không gian thân thuộc, tràn ngập yêu thương ấy một lần nữa. Nhưng có muốn được tắm trong "cơn mưa rào" ấy lần nữa cũng đâu thể được nữa rồi, bởi vì những khoảnh khắc ấy giờ chỉ còn là những kỉ niệm, là những điều để trân trọng và khắc ghi. Đi qua những năm tháng tươi đẹp ấy, ta biết ơn những ai đã cùng ta làm nên những khoảnh khắc, và ta yêu những người đã sánh bước cùng ta đi qua những năm tháng ấy, tiếp bước cùng ta những chặng đường mai sau. Cảm ơn, vì tất cả...

Đoản Văn [ Ngôn Tình]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ