Xế chiều, khi cơn mưa dứt hẳn rồi, từng tốp từng tốp học sinh dần về hết, Phác Chí Thành cũng chào tạm biệt bác bảo vệ rồi nối gót theo dòng người lũ lượt ra về. Trên cao, bầu trời sau cơn mưa đặc biệt đẹp, những gợn mây trắng khẽ khàng ôm trọn lấy từng tia nắng ban chiều, phản chiếu lại trên nền trời một màu vàng cam thơ mộng đến ngây ngất lòng người. Chí Thành thong thả bước đi, lòng không còn quá nhiều rối rắm nữa, việc còn lại bây giờ của cậu là chờ đợi sự tha thứ của Tiểu Lạc, cũng như phải tìm cách tách Hoàng Nhân Tuấn đạo mạo thanh lịch kia ra xa Tiểu Lạc là đã xong chuyện. Chí Thành rất có tự tin rằng mình sẽ giành lại được bạn, nhất định!
...
7 giờ sáng, Chí Thành trở mình thức dậy sau giấc ngủ dài thoải mái. Cậu lục tục chui vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái khác, chuẩn bị ra ngoài.
Ngang qua phòng bếp, Chí Thành bắt gặp mẹ Phác đang loay hoay nấu gì đó, bà vừa nghe thấy tiếng bước chân liền biết ngay chính là cậu, nên lập tức quay lại gọi, "Chí Thành, đến đây!"
"Làm sao hả mẹ?"
"Lại đi mua đồ ăn sáng cho Tiểu Lạc đúng không? Đồ ăn ở bên ngoài ăn không tốt lắm, mẹ có nấu ít cháo hoa, con mang đến cho nó nhé?" Mẹ Phác vừa nhanh tay múc cháo vào hộp đựng thức ăn vừa nói với Chí Thành, xong xuôi lại bỏ vào túi nilon, đưa cho cậu, sau đó còn cười thật tươi.
Hành động và lời nói của bà đều rất rất ấm áp, nhưng lại khiến sống lưng cậu lạnh toát không thôi. Mẹ Phác cả ngày thường chỉ ở nhà lo chuyện cơm nước, hoặc rỗi tay rỗi chân sẽ cùng mấy người bạn đi mua sắm, thế nhưng Phác Chí Thành làm gì bà cũng biết cả, như thể bà thường dùng cả ngày để theo dõi cậu vậy.
"Vậy con đi trước nhé mẹ!" Phác Chí Thành cầm túi đồ ăn, vẫy tay chào mẹ.
"Ừ, đi đường cẩn thận, phải nói rõ đây là cháo mẹ nấu cho nó đấy nhé!" bà gọi với theo khi bóng con trai mình đã dần xa hơn.
...
Từ hôm mới về đến nay cũng đã hơn nửa tháng, sáng hôm nào Chí Thành cũng sẽ siêng năng chạy đến cửa tiệm bán đồ ăn sáng ở gần nhà Tiểu Lạc, mua thứ này thứ kia đến cho bạn. Sáng hôm đầu tiên đến, Tiểu Lạc là người ra mở cổng, bởi vì bạn không nghĩ người đến là Phác Chí Thành. Sáng hôm thứ hai, người mở cổng vẫn là Tiểu Lạc, lý do là bởi vì bạn không nghĩ Chí Thành sẽ lại đến. Thái độ của bạn tuy có chút lạnh lùng và không chịu nói gì cả, nhưng cậu cũng đã cảm thấy rất vui vì bạn vẫn mở cổng và nhận đồ ăn sáng do mình mang tới. Sáng hôm thứ ba, khi mà Chí Thành đã rất hứng khởi bấm chuông chờ Tiểu Lạc ra mở cổng, thì người xuất hiện sau cánh cổng lại chính là mẹ Chung. Tiểu Lạc sẽ không bị lừa nữa, bạn sẽ không ra mở cổng nữa đâu!
Thế là từ hôm đó, người mở cổng nhận đồ ăn sáng luôn là mẹ Chung. Tuy rằng lòng có chút mất mát nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc, mỗi ngày vẫn đều đặn mang đồ ăn sáng sang nhà bạn. Mặc dù không biết bạn có ăn hay không, nhưng ít ra cậu đã trở thành một người được mẹ Chung đánh giá cao rồi!
Ánh nắng ấp áp xuyên qua hàng cây cổ thụ, chiếu xuống trên đôi vai rộng của Phác Chí Thành khiến cậu phấn chấn thêm đôi chút, chân cũng bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng nhà Tiểu Lạc.
BẠN ĐANG ĐỌC
SungChen | Đến Lượt Tôi Thích Cậu
FanficWangOhLeeBae Phác Chí Thành x Chung Thần Lạc Nếu một ngày nào đó cậu nản lòng rồi, vậy thì đổi lại đi. Lần này đến lượt tớ thích cậu.