Hàn thị đưa Phùng Gia Hảo cùng Phùng Gia Hòa đi Linh Sơn tự từ mùng mười, chùa này nằm ở ngoại ô kinh thành, lưng chừng ngọn núi, năm xưa Hoàng thượng khởi nghiệp tại đây nên rất ưu ái, mỗi năm đều cho các thân Vương, Hoàng tử đến thắp hương dịp tết. Đầu năm nay, Thịnh Vương quay về kinh, tiện thể nhận luôn việc này, cho nên các nhà có nữ nhi đến tuổi đều tìm cách tiếp cận.
Phùng Gia Hòa không được lên Linh Sơn tự, nàng ta dừng lại dưới chân núi, ở một am ni cô nhỏ, nơi Phạm di nương bị đưa đến, Hàn thị làm như vậy cũng đã là quá khai ân, chân chính lên đến chùa cũng chỉ có Phùng Gia Hảo. Tuy là nơi Thịnh Vương ngụ lại được bảo vệ kĩ càng, nhưng ai đâu dám chắc các tiểu thư lại không "tình cờ" gặp gỡ.
Phùng Gia Hòa ngồi cạnh mẹ ruột, Phạm di nương y phục nâu sồng, tóc cũng đã cạo trọc, trên người gầy đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu. Nơi ở cũng chỉ là một căn phòng vô cùng tồi tàn, phòng này ở tám người, hôm nay bởi vì Phùng Gia Hòa đến thăm nên những ni cô khác mới ra ngoài. Phạm di nương đưa bàn tay đầy vết thương vuốt mái tóc Phùng Gia Hòa:
- Con không nên vì nương mà đến đây, con phải ở trong phủ, lấy lòng lão phu nhân, mong một hôn sự tốt!Phùng Gia Hòa lắc đầu:
- Phu nhân có thai rồi, nương cũng biết, tổ mẫu vốn không coi con ra gì, con là thứ xuất, lần trước phu nhân nói gả cho Lưu tiểu Bá gia thì gả, tổ mẫu có lên tiếng vì con đâu!Phạm di nương thở dài:
- Vốn tính toán có thể một cái địa vị ở Hoài Nam Vương phủ lại thành thế này! Phùng Gia Hỷ kia mười năm không qua khỏi cửa, vừa bước chân ra đã gây ra bao nhiêu chuyện!Phạm di nương nhìn quanh một chút, thì thầm:
- Ngày mai, Thịnh Vương sẽ đi dạo ở hồ Bạch Lưu, nằm trên đỉnh núi!- Sao nương biết?
- Sáng hôm qua nương đi lấy củi, có thấy quan binh bố trí canh phòng! Hỏi một tên lính thì nghe ra như vậy!
Phùng Gia Hòa nắm chặt tay:
- Lần này, con sẽ cố hết sức, nếu bây giờ khởi hành, chập tối sẽ lên được đỉnh núi!Phạm di nương nhìn Phùng Gia Hòa âu yếm:
- Nguyệt sự con thế nào rồi?Vốn nguyệt sự của Phùng Gia Hòa không đều, vả lại dù gì nguyệt sự nàng chưa tròn một năm, cũng không quá lo lắng. Phùng Gia Hảo kia chẳng phải mới có nguyệt sự được ba bốn tháng hay sao.
- Nương an tâm! Nữ nhi biết phải làm thế nào.
Phùng Gia Hòa dúi bọc tiền vào tay Phạm di nương rồi vội vàng đứng dậy, nhanh chân đi ra khỏi cửa, nàng nhìn đỉnh núi có vờn sương mờ, tìm cách thuê xe ngựa đi lên.
Phùng phủ.
Lão phu nhân nhìn đôi giày Vu ma ma vừa đưa tới, đế giày vô cùng bền chắc, dày nặng gấp đôi bình thường.
- Tay nghề ma ma ngày càng tiến bộ!
Vu ma ma xoa xoa lớp vải dày bên ngoài:
- Cái này có bôi sáp ong, trời mưa hạn chế thấm nước, đại tiểu thư làm đưa đến Ngũ gia, nhưng nàng ngại gặp mặt, mới nhờ nô tì.Lão phu nhân có chút ngạc nhiên:
- Vậy sao? Đại tỉ nhi tâm tư cũng thật linh hoạt. Ba năm rồi chưa đi dâng hương. Lần này Hàn thị cố tình để đứa nhỏ này ở nhà, cũng coi như thiệt thòi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn - Xuyên Không] Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
General FictionTên truyện: Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương. Tác giả: Hồ Ái Trâm - Hồ Miêu Tiết tử: ..."Ta yêu nàng, như con cáo liếm vào lưỡi dao bén, càng liếm máu càng chảy ra, càng thỏa mãn, nào biết đó là máu của chính mình!"... ..."Một đời một kiếp ta yêu nàn...