Chap 16

1.3K 93 1
                                    

Trầm mặc một lúc, Tzuyu mới gọi điện cho Sana, sau một lát một giọng nói ôn nhu vang lên.

"Alo." Giọng nói của Sana vẫn luôn luôn mềm nhẹ, nhu hòa như vậy, không hề có một chút ngụy trang giả tạo nào.

"Em đang làm gì vậy?" Tzuyu ngửa đầu tựa vào ghế, mây đen âm u đang dần ôm lấy hết bầu trời, cảm tưởng như chèn ép người ta tới mức không thể thở nổi.

"Đang sửa sang lại một ít đồ vật thôi." Sana lúc này đang ngồi trên sàn nhà ở phòng ngủ sửa sang lại một đồ vật trước kia: những món quà Dahyun đã tặng cho cô lúc ở đại học, những tờ giấy hai người truyền tay nhau viết ở phòng tự học ở thư viện trường,.... để chuẩn bị vứt đi.

"Ừ. Chân còn đau không?"

"Không đau nữa. Bác sĩ nói rằng bây giờ không cần đến bệnh viện đổi thuốc nữa, chỉ cần ở nhà tự bôi một chút thuốc mỡ vào chân là được."

Sana trả lời Tzuyu giống như là đang báo cáo công việc vậy, hết sức kiên nhẫn nhưng cũng không nghe ra được chút cảm xúc nào trong giọng nói.

Tzuyu trong lòng cảm thấy có chút khổ sở không thể phát tiết được, đành đè nén trong lòng. Cô thở nhẹ ra một hơi.

"Sana?" Tzuyu nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng lại không nói gì.

"Vâng." Sana ngoan ngoãn đáp lời.

Em có phải không muốn ở cùng tôi một chút nào hay không? Em có phải rất ghét tôi hay không? Nghĩ trong lòng như vậy nhưng Tzuyu không có dũng khí mở miệng, bởi vì cô biết đáp án dĩ nhiên là cô ấy khẳng định như vậy.

"Không có chuyện gì cả. Tôi gọi điện để nói em biết, tí nữa có thể trời sẽ mưa, nhớ đóng kĩ cửa sổ. Tôi rất bận, buổi tối phải đi tiếp khách, em ăn cơm một mình nhé." Tzuyu cảm thấy câu nói sau cùng rất nhiều hàm ý, nhưng Sana căn bản không hề quan tâm.

"Vâng."

Tzuyu nghe Sana đơn giản trả lời như vậy đành cười khổ một cái, vừa định cúp điện thoại lại nghe thấy cô mở miệng lần nữa: "Thuốc của cô còn để ở chỗ tôi đấy."

Tzuyu rất muốn từ giọng nói của Sana nghe ra một tia mong đợi và vân vân những cảm xúc khác, nhưng giọng điệu bình thản này chỉ lộ ra ý mong muốn khẩn cấp phủi sạch mọi mối quan hệ với mình.

"Cứ để ở đó đi, giờ tôi đang bận, sẽ lấy lại sau." Nói xong Tzuyu không có chờ Sana trả lời, tắt máy luôn.

Trong phòng làm việc rộng rãi và lạnh lùng, thân hình nhỏ đứng trước cửa sổ sát đất có bộ dạng vô cùng cô đơn, ngay cả không khí xung quanh Tzuyu cũng tràn ngập ưu thương nhàn nhạt. Người này trên thương trường một tay che cả bầu trời, giờ phút này trong mắt cô chỉ tràn ngập thê lương. Cô có thể dùng an nguy của ba mẹ Sana ép cô ấy ở bên cạnh mình, nhưng không hề ép cô ấy cùng mình hoan tâm.

Thợ săn có rất nhiều phương pháp để xử lý con mồi của mình, nhưng Tzuyu lại lựa chọn phương pháp ngu ngốc nhất. Đó là chờ đợi.

Hai ngày sau, Tzuyu cũng gọi điện cho Sana nữa, cũng chưa đến nhà trọ của cô, cô cũng không tự nhiên chủ động gọi điện cho Tzuyu. Cô nghĩ rằng Tzuyu có lẽ đã tìm được con mồi mới rồi.

Tiểu sủng vật của Chou Tzuyu (SaTzu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ