Chap 34

1.3K 89 0
                                    


Đến hộp đêm, vào ghế lô, Tzuyu nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại, một lát sau lại bỏ điện thoại vào trong áo khoác, để sang một bên. Bận rộn từ trưa đến lúc xong việc, Sana sửa sang lại tập văn kiện. Lúc đứng dậy đã sớm qua giờ tan làm. Cô cũng không phải là thích làm thêm giờ mà suy nghĩ rằng, cho dù cô về sớm cũng không có việc gì để làm.

Momo kéo cô đi dạo phố thì bị cô từ chối, trong lòng cô có chút loạn, không muốn làm hỏng không khí vui vẻ, tâm trạng vui sướng của người khác. Cô không có tâm trạng để nấu cơm, tùy tiện ăn một chút gì đó. Đi bộ về đến nhà đã hơn tám giờ, cô rót một chén trà sữa, bật đĩa CD, nhìn danh sách bài hát của album, thanh âm tinh khiết không có bất kì tạp chất nào lại có thể mang tiếng hát đi vào lòng người nghe.

Thật muốn rằng lúc cô đơn có một người bạn

Cuộc sống bận rộn nhưng có người cùng mình ăn điểm tâm

Mặc dù ý nghĩ này rõ ràng quá đơn giản

Chỉ muốn có người ở cùng mình bất kể ngày mai ở nơi đâu

Khi yêu không cho phép người ba tâm hai toan tính

Gặp được tri kỉ bỏ qua thật rất đáng tiếc

Nếu như cậu thật sự quyết định mở lòng

Có thể có nói với người rằng đừng làm cậu đau lòng hay không?

Mỗi một lần lại yêu cậu thêm một chút

Cảm giác rằng cậu ôm tớ thật chặt thật chặt

Lòng xôn xao sẽ được cậu che kín mắt tớ

Vừa không để cho cậu biết đi nơi nào

Mỗi một lần lại yêu cậu thêm một chút

Cũng giống như đang chờ cậu đáp lại tình yêu này

Trời đất an bình.

Chỉ duy nhất quyết định của cậu là không yên.

Nghe một ca khúc như vậy, Sana khẽ cười cười, trong đầu nháy mắt tháng hiện lên tên của ai đó, làm cho hai má của cô đỏ ửng lên.

Uống xong ly trà sữa, cô nắm di động, trong lòng nghĩ tới số điện thoại của Tzuyu. Tzuyu ngồi người tại ghế salon trong bar không ngừng cụng ly, vừa nói vừa cười, mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía áo khoác, lại một lần nữa đem ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ uống xuống. Cô lảo đảo đứng lên, mấy bước đi tới áo khoác, vừa mới lấy điện thoại di động ra lại thấy màn hình điện thoại nhấp nháy số của Sana, tim cô bỗng nhiên đập thình thịch.

Tzuyu nhìn màn hình ngây người đến mười giây, trên mặt khóe miệng đã giương cao. Nói với mọi người có chút chuyện, đi tới bên ghế lô nhấn nút nghe.

"Alo." Lần này Tzuyu không có gọi tên Sana, trong lòng có chút hơi giận cô ấy, giọng nói cũng hơi lãnh đạm, nhưng là bởi vì khàn khàn mà lộ ra mấy phần ủy khuất.

Sana không có nghe được thanh âm quen thuộc "Hạ" mà giọng giọng nói có chút không được tự nhiên, khẽ sửng sốt rồi mới ôn nhu mở miệng: "Du lại uống rượu à?"

Tzuyu đi tới ban công, nghe giọng nói không hề che giấu quan tâm của Sana, tất cả tối tăm trong lòng nháy mắt tiêu tan sạch sẽ. Một tay cô đặt tên lan can, cúi đầu đáp một tiếng: "Ừm. Ban ngày sao em lại không nghe điện thoại của Du?"

Sana cắn cắn môi, không tự chủ mà phản bác: "Vậy tối qua tại sao Du lại không nghe điện thoại của em?"

Tzuyu nghe Sana nho nhỏ oán trách, lắc đầu cười cười, thân nhích về phía trước cơ hồ nửa nằm trên lan can, hô hấp hơi có chút xốc xếch: "Trừng phạt Du sao? Có nhớ lần trước Du nói thế nào hay không hả?"

Sana dĩ nhiên biết Tzuyu nói cái gì, đỏ mặt lên, bất mãn nói: "Bá đạo." Dừng lại một chút cô tiếp tục hỏi: "Du uống rất nhiều rượu à?"

Tzuyu cúi đầu nhắm mắt, trên mặt là vẻ mặt rất nhu hòa: "Ừ."

"Không thoải mái sao?" Thanh âm Sana rất thấp, rất nhu, còn có đau lòng.

Tzuyu khóa miệng dần dần giơ cao, mạn bất kinh tâm đáp: "Ừ."

Giọng nói Sana càng thêm mềm nhẹ, càng đau lòng hơn: "Vậy thì Du đừng có uống nữa, sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi đi thôi."

Vẻ mặt bây giờ của Tzuyu có thể dùng từ "hưởng thụ" để hình dung, cô không nói gì, chỉ có chút ồ ồ thở.

Sana đợi không được câu trả lời của Tzuyu, mới vừa muốn mở miệng lại nghe cô ấy nói: "Hạ, có thể hay không thử yêu Du?" 

Bắt đầu một cuộc sống mới. Sana mở mắt ra thấy những tia sáng mặt trời lọt qua khe rèm cửa chiếu lên sàn nhà sạch bóng, tạo ra những tia sáng dài lấp lánh long lanh, trong đầu cô đã nghĩ đến những từ này.

Xuống giường, đánh răng rửa mặt xong, lúc ra cửa trên mặt cô là nụ cười thản nhiên. Hôm qua Tzuyu đã hỏi cô câu đó nhưng cô ấy chẳng hề đợi bất kỳ câu trả lời nào mà cũng không thuyết phục cô, giống như là tùy ý nói như vậy, nhàn nhạt, mạn bất kinh tâm nhưng lại lộ ra sự bá đạo cùng kiên định vốn có của cô ấy. Tuy là câu nói đó là câu hỏi nhưng càng giống một câu khẳng định, không phải là thỉnh cầu mà Tzuyu nói cho cô biết là cô yêu cô ấy.

Lúc chờ xe tinh thần cô phấn chấn, bồng bột, thoải mái vô cùng. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Cô không biết mình có thể yêu một lần nữa hay không, nhưng cô biết rằng mình muốn bắt đầu một cuộc sống mới. 

Tiểu sủng vật của Chou Tzuyu (SaTzu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ