Chap 20

1.5K 99 0
                                    

Một lát sau nhìn bộ dạng ỉu xìu của Sana, Tzuyu nhíu mày, kéo cô ấy lên xe, đưa tay ra sở trán cô ấy. Cô mở miệng với thanh âm nghiêm nghị: "Trời nóng như vậy không biết đứng vào trong tán che nắng sao? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Hoa mắt? Chóng mặt?"

Sana không cảm thấy choáng váng, chóng mặt, nhưng lại có chút háo nước, mở nắp chai nước uống vài ngùm, lau chút khóe miệng xong mới lắc đầu: "Không có."

"Cậu đi mua mấy lon coca lạnh đi." Tzuyu hướng người đang ngồi phía trước nói một câu.

Nghe được thanh âm của Tzuyu, Sana có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, chống lại nụ cười không có hảo ý của Mina có chút xấu hồ cười cười: "Chào cô."

"Tiểu mỹ nhân muốn uống coca lạnh sao?" Giọng nói của Mina rõ ràng mang theo ý trêu chọc.

Sana mạnh mẽ lắc đầu, lại nghe thấy giọng nói cực kỳ âm lãnh của Tzuyu: "Myoui phó tổng, cậu nói nhiều quá đấy."

Mina nhún nhún vai, biết rằng người này hôm nay tâm tình đang buồn bực, không thèm khiêu chiến Tzuyu nữa, mở cửa đi xuống mua nước.

"Em tìm Park Hyomin làm gì?" Tzuyu cầm lấy chai nước lạnh trong tay Sana, sau đó khẽ đặt lên hai má đỏ bừng vì nắng của cô, trong mắt có chút nhàn nhạt đau lòng.

Sana muốn kéo tay Tzuyu xuống lại bị cô dùng mắt cảnh cáo, quệt miệng cúi đầu trả lời: "Tờ tạp chí tới của công ty em muốn có bài phỏng vấn Park Jiyeon."

Tzuyu cau mày: "Đây là ý của Tổng biên công ty em?"

Sana gật đầu.

Tzuyu cười lạnh: "Tôi vừa ký hợp đồng với Park Jiyeon, ông ta lại phái em đi phỏng vấn cô ta. Lão hồ ly này thật đúng là không khách khí chút nào cả."

Sana cúi đầu không nói gì, trong lòng cảm thấy khổ sở.

Cửa xe lại bị mở ra, Mina đưa cho Tzuyu cái túi giấy, nhìn Sana mở miệng nói: "Việc giấy thông hành ở hải quan còn dang dở, tôi đi đây. Hai người tiếp tục đi."

Tzuyu nhìn Mina cười cười, lại nhìn sang thấy Sana vẫn cúi đầu như cũ, hướng Mina khoát khoát tay. Cửa xe vừa được đóng lại, hai cánh tay Tzuyu lại ôm lấy sủng vật đang chịu ủy khuất của mình, vỗ nhẹ lưng cô ấy, lại thấy lưng áo sơ mi của cô ấy đã bị mồ hôi thấm ướt. Lòng Tzuyu lại một trận đau đớn.

"Tại sao lại không đến tìm tôi?" Giọng Tzuyu rất nhẹ rất nhu, giống như là sợ quấy nhiễu người trong lòng mình.

Sana lắc đầu, tựa vào trong lồng ngực Tzuyu, trong lòng ủy khuất càng lớn hơn: "Đây là công việc của em."

Tzuyu cười khẽ: "Vậy đã nói chuyện với Hyomin chưa?"

"Chưa. Chị ấy bảo em ra ngoài chờ, nói rằng bao giờ quảng cáo được quay xong sẽ ra tìm em."

"Vì thế mà em như kẻ ngốc đứng dưới trời nắng chang chang như vậy chờ cô ta?" Giọng Tzuyu có nhàn nhạt bất đắc dĩ.

Sana đưa tay vuốt vuốt lấy hai mà nóng bừng, đáng thương nói: "Em sợ đi xa chị ấy lát nữa không tìm được em."

Tzuyu nâng mặt Sana lên nhìn cho kỹ hơn, mày kiếm hơi nhíu, trên mặt không hề che dấu sự đau lòng: "Phơi nắng lâu như vậy, có mệt không?"

Sana lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ, đẩy tay Tzuyu ra: "Chắc là quảng cáo xong rồi. Em đi xem một chút đã."

Tzuyu khiêu mi một phen rồi kéo Sana lại: "Không cho đi. Đã bị như vậy rồi, biết điều một chút đợi tôi, lát nữa đưa em về."

Sana nhìn Tzuyu chằm chằm, vếnh vếnh miệng: "Em đã hẹn với chị ấy rồi, không thể thất hẹn được."

Tzuyu chán nản, nhìn Sana quật cường như vậy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới ôn nhu nói: "Nghe lời tôi. Việc này giao tôi xử lý."

Sana vẫn kiên định lắc đầu: "Tzuyu, Du đừng quản nữa. Du giúp em một lần, sau này lão Park gặp phải vấn đề gì sẽ lại khiến em tới tìm Tzuyu. Như vậy thật sự rất phiền cho Tzuyu."

Tzuyu thật sự sửng sốt, trong mắt nhu hòa hơn rất nhiều, hai tay ôm lấy mặt Sana nói: "Em thật sự nghĩ như vậy sao?"

Sana gật đầu, kéo hai tay Tzuyu xuống, sau đó nắm lấy túi văn kiện, đi xuống khỏi xe. Lúc đóng cửa xe tay cô bị cô ấy nhẹ nhàng cầm lấy.

"Xong chuyện phải lập tức về nhà. Tối tôi tới tìm em."

Sana mím môi nhìn Tzuyu, sau đó gật đầu xoay người rời đi.

Chờ tới khi bóng Sana khuất trong studio, Tzuyu mới lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại rồi gọi đi.

"Alo. Chou tổng à? Cô nghĩ có chuyện gì lại gọi điện cho tôi vậy?" Giọng nói của Park tổng biên có chút hồ hởi vang lên.

Tzuyu khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hiện lên tia chán ghét, trầm giọng nói: "Park tổng biên! Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ ông trực tiếp tới tìm tôi, không nên làm khó Sana. Cô ấy không hiểu trò chơi giữa chúng ta."

Park tổng biên hơi sững sờ, sau đó dường như hiểu chuyện gì đã xảy ra, vọi vàng đáp: "Được, được. Chuyện này là lỗi của tôi. Là tôi đã không có suy nghĩ chu toàn. Chou tổng có những lời này là đủ rồi."

"Tất cả mọi người đều là bằng hữu thôi. Còn nữa, sau này đừng sai Sana ra ngoài làm nhiệm vụ, giao cho cô ấy chuyện gì đó đơn giản, mà lại làm cô ấy vui vẻ là được rồi."

"Chuyện này cô yên tâm. Sana tính cách biết điều, ngoan ngoãn, đúng là không thích hợp đi làm phỏng vấn."

"Vậy thì phiền ông rồi."

Sau khi cúp máy, Tzuyu gọi điện cho Mina.

"Alo. Nói chuyện với sủng vật của cậu xong rồi hả?"

"Im miệng ngay. Giấy thông hành như thế nào rồi?"

"Mọi chuyện tốt đẹp cả rồi. Tớ đang trên đường về công ty đây. Còn cậu?"

"Lập tức quay lại đây. Tớ có chuyện này muốn cậu ra mặt giải quyết."

"Chuyện gì vậy?"

"Tòa soạn của Sana muốn làm một bài phỏng vấn Park Jiyeon. Lão Park hồ ly kia lại giao việc này cho Sana. Cậu nói mấy câu với Hyomin, bảo cô ta giúp một chút đi."

"Cậu nói với Sana một tiếng không được sao? Tớ còn bao nhiêu chuyện phải làm mà."

Tzuyu cười cười: "Con mèo nhỏ kia không muốn tớ nhúng tay vào, lại sợ lão Park phiền tớ."

Mina kinh ngạc: "Như vậy sao?"

Tzuyu đắc ý nói: "Cậu ghen tỵ sao?"

"Đúng vậy. Tớ cũng muốn nuôi sủng vật nha."

"Bớt ảo tưởng đi. Cậu bây giờ gọi điện ngay cho Hyomin, nếu không con mèo nhỏ của tớ sẽ bị cô ta hành hạ."

"Tớ biết rồi. Cậu giúp tớ hỏi con mèo nhỏ nhà cậu xem cô ấy có em gái hay chị gái hay không đi."

Tzuyu không nghe đến câu thứ hai lập tức ngắt điện thoại, khóe miệng giơ cao, cười khúc khích một hồi rồi mới ngồi vào xe rời đi. 

Tiểu sủng vật của Chou Tzuyu (SaTzu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ