Chap 32

1.3K 87 5
                                    


Lúc cô bước vào trong phòng tắm nghe được tiếng đóng cửa nặng nề. Đứng ở dưới vòi hoa sen, Tzuyu ngửa đầu để cho nước nóng từ trên chảy xuống cọ rửa cả người. Xã hội này thật xấu xa, những con người tham lam vô cùng tận năm năm trước cô đã được lĩnh giáo hoàn toàn. Đối với lòng tham của con người, cô đã sớm nắm chắc một cách thấu triệt, cô lần lượt lợi dụng lòng tham của bọn họ để đạt được mục đích của mình, tuy nhiên cô lại không đem lòng tham như vậy đặt ở mặt tình cảm.

Đối với Chaeyoung, Tzuyu không bao giờ muốn nghĩ tới dùng tiền để cân nhắc quan hệ của bọn họ. Cô không yêu cô ấy, nhưng lại rất cưng chiều cô ấy, cô thỏa mãn tất cả yêu cầu của Chaeyoung trong phạm vi khả năng của mình. Chỉ là vì tại thời điểm chính mình cô độc ôm lấy cô ấy, nhìn cặp mắt to trong trẻo của cô ấy, ảo tưởng cô là Hạ của cô, bọn họ ôm rồi lại hôn nhau, nhưng cũng chỉ đến vậy là chấm dứt.

Ban đầu Chaeyoung chỉ mặc một bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm núp trong chăn, hình đổi mắt ẩn hàm e sợ nhìn cô, cô đã nói với cô ấy rằng: "Không phải sợ. Tôi sẽ không đụng chạm em."

Tzuyu cảm thấy rằng cô gái này là một người con gái rất tốt, cô sẽ để lại cho người thật lòng yêu cô ấy, ngoài ra cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chiếm đoạt cô ấy. Tzuyu không yêu Chaeyoung nhưng rất quí trọng cô ấy, bởi vì nhiều lần uống rượu say, cô đều giả dối dựa vào trong bức ấm áp để quên đi cảm giác đau đớn đến không muốn sống của mình.

Cô cảm kích Chaeyoung. Cho đến khi chia tay với Chaeyoung, cô ấy gật đầu đáp ứng đồng thời nói muốn 50 triệu won cho thời gian qua, Tzuyu vẫn không tránh khỏi tổn thương. Thật ra thì cho dù cô ấy không đề cập tới, cô cũng không thể bạc đãi cô ấy.

Trước khi gặp mặt, Tzuyu cũng đã đem biệt thự sang tên Chaeyoung, dĩ nhiên 50 triệu won kia cô gật đầu đáp ứng, nhưng chẳng qua khi xoay người, sự áy náy trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất.

Lúc sau nằm lên giường đã là nửa đêm, trong dạ dày Tzuyu là lửa thiêu đốt rất khó chịu, cô đau tới mức nằm trên giường giống như con tôm, trong lòng điên cuồng nhớ đến sủng vật nhỏ xinh của mình. Trong đầu Tzuyu hiện ra toàn bộ là gương mặt của Sana lúc cô ấy tức giận mà vếnh miệng lên, lúc cô ấy đỏ mặt lúng túng, lúc thì là nụ cười yếu ớt ôn nhu của cô ấy. Cứ vậy cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Sắc mặt Tzuyu tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy, chân mày nhíu chặt lại cũng cho thấy rằng cô ngủ không hề yên ổn, nhưng mà khóe miệng cô đang yếu ớt nhếch lên cũng là thật sự tồn tại. Làm cho người ta thấy rằng trong lòng cô đang thực sự rất ấm áp.

Ngày hôm sau khi thức dậy, việc đầu tiên Sana làm là cầm lấy điện thoại, kể từ khi bị người nào đó uy hiếp, ngay cả khi ngủ cô cũng không tắt điện thoại, tối hôm qua cũng không biết trằn trọc tới khi nào mới ngủ được nữa.

Mở máy ra, thấy một tin nhắn được gửi tới từ ai kia, không biết vì sao tâm tình cô đột nhiên thoải mái vô cùng. Cô cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại cho Tzuyu, lúc rời giường trên mặt cô mang theo nụ cười nhẹ nhàng mà ôn nhu vô cùng. Cô không dám suy nghĩ cảm giác vui vẻ này từ đâu mà tới, chẳng qua là cảm nhận được cảm giác được coi trọng không bị người ta vứt bỏ, khóe miệng cô không tự chủ mà lại giương lên.

Cho đến tận trưa cô làm việc cũng không yên lòng, mắt thỉnh thoảng lại nhìn lấy điện thoại trên bàn. Mỗi lần có tin nhắn hoặc là điện thoại gọi tới, lòng cô tự nhiên lại hạ xuống. Cho đến khi ăn cơm trưa cũng vẫn không nhận được điện thoại của người kia. Rốt cuộc tước vũ khí đầu hàng, cô gửi một tin nhắn cho Tzuyu.

"Du đang làm gì vậy?" Đợi đến vài phút cũng không nhận được tin nhắn đáp lại, Sana tức giận, ném điện thoại vào trong ngăn kéo, quệt mồm đi theo Momo tới phòng ăn.

Tzuyu thật ra đã tỉnh từ sớm rồi, chẳng qua là dạ dày cô vô cùng khó chịu, tay đã nắm chặt lấy điện thoại nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ sáng, cô nghĩ rằng như vậy sẽ đánh thức Sana, nghĩ rằng một lát nữa sẽ gọi điện cho cô ấy sau.

Sau khi uống thuốc Tzuyu lại mơ mơ màng màng ngủ, chờ đến lúc tỉnh đã đến buổi trưa, thấy trên điện thoại mình có tin nhắn của Sana gửi tới, cô lập tức ngồi dậy, chưa nói hai lời đã gọi điện lại cho cô ấy, nhưng một thời gian dài cũng không có ai nhận điện. Lòng Tzuyu nhéo lên chút xíu, ngay tiếp theo trong dạ dày cũng bị dính dập tâm đau.

Cô gọi đến bảy tám cuộc điện thoại liền mà cũng chẳng có ai bắt máy. Tzuyu ôm lấy gối ngồi ở trên giường, tóc lộn xộn rối tung, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy. Cô nghĩ thầm xong đời rồi, tối hôm qua Sana gọi điện thoại cô không nghe, hôm nay cô ấy gửi tin nhắn cô cũng không có nhắn lại. Quan hệ của hai người mới vừa tiến triển được một chút sợ là trong nháy mắt lại trở về con số không.

Cuối cùng Tzuyu chán nản ngã xuống giường. Lúc nghe thấy chuông điện thoại vang lên lần nữa, cô giật mình tung mình ngồi dậy, nhưng nhìn thấy mã số hiển thị trên màn hình điện thoại, vẻ mặt của cô thất vọng rõ ràng hơn nữa.

Tzuyu vừa xuống giường vừa nhấn nút nghe. "Alo? Có chuyện gì, Jeongyeon?"

Chuẩn bị thỏa đáng xong, lúc Tzuyu ra cửa, dáng vẻ mệt mỏi đêm qua đã bị quét sạch đi. Từ khí phách đến quần áo ở trên người cô, mỗi chi tiết đều cho thấy là một người bất phàm. Trừ hai đầu chân mày lơ đãng toát ra vẻ mệt mỏi cùng phiền não thì cô không có gì khác thường. Trước lúc bước vào nhà hàng, cô liên tục nhìn điện thoại đặt trong túi áo, cuối cùng mím môi đóng cửa xe. 

Tiểu sủng vật của Chou Tzuyu (SaTzu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ