Chương 33

148 4 0
                                    

Sáng hôm sau, họ thuê một chiếc taxi, chạy suốt hai tiếng đồng hồ trên đường cao tốc, đến một thị trấn nhỏ ở ngoại thành. Tên của thị trấn này Bì Bì chưa từng nghe thấy bao giờ.

Mùa thu miền Bắc mang hơi hướng của màu xám ảm đạm, trời cao và xa. Dọc theo đường đi, ánh dương rực rỡ xán lạn, đồng ruộng quang đãng sáng sủa nhưng không có nhiều màu sắc. Mọi thứ đều thiếu đi sắc xanh mướt mát của mùa thu ẩm ướt ở Miền Nam. Sau khi vào thị trấn xe vẫn tiếp tục lăn bánh, đi thêm gần nửa giờ nữa cuối cùng dừng lại phía ngoài một bức tường bao bảo vệ. Vừa xuống xe, đập ngay vào mắt là một tấm biển màu trắng, trên đó đề "Trang trại lâm nghiệp Phong Lâm". Tường bảo vệ cao đến 2m, nhìn như một cái nhà giam, không gian bên trên rất thoáng đãng, ở đây không hề có nhà cao tầng.

Một cơn gió thổi đến, mang theo một mùi tanh tưởi khó ngửi, Bì Bì vội lấy tay che mũi:

- "Mùi này là mùi gì vậy?"

Hạ Lan Tĩnh Đình trả lời:

- "Mùi Hồ Ly."

Bì Bì nhanh chóng buông tay.

- "Khó ngửi thì là khó ngửi, anh đâu có nói nó dễ ngửi."

- "Đã kết hôn với anh rồi thì chúng cũng có thể được xem là họ hàng của em. Gả hồ theo hồ, em chịu được." - Cô cố ngẩng đầu thật cao, nở một nụ cười quyến rũ với Hạ Lan.

Anh cười cười, nhưng vẻ mặt thoáng chút u buồn.

Biểu hiện của Hạ Lan Tĩnh Đình lúc còn trên xe như người đang có tâm sự chồng chất. Bì Bì muốn trò chuyện với anh nhưng cảm thấy anh không có hứng thú nói chuyện, đành lấy máy tính xách tay ra, mở phim "Anh hùng xạ điêu" lên tập trung xem một mình. Laptop của Hạ Lan chỉ có tranh ảnh về Ngọc cổ, số lượng rất nhiều. Ngoài thứ đó ra thì chẳng có gì hấp dẫn, không âm nhạc, cũng không phim ảnh, bộ phim này là bộ duy nhất do Bì Bì mới tải trên mạng về tối hôm qua.

Chuyến đi này chắc chắn có liên quan đến tộc hồ, mà hai chữ "Hồ ly" là đề tài mẫn cảm giữa họ, Bì Bì cảm thấy mình nên quản lý cái miệng và lòng hiếu kỳ của mình thật chặc, án binh bất động, lấy lùi làm tiến.

- "Đây là nơi anh định bàn chuyện làm ăn sao?"

Cô ngó nghiêng xung quanh, phát hiện nơi này không xóm làng không hàng quán, trông nó hoang vắng cứ như những chỗ mà hồ ly và thỏ thường lui tới trong "Truyền thuyết Lưu Trai".

- "Đúng vậy."

- "Lúc trước, anh và Thiên Hoa đã cùng đến đây?"

- "Ừ."

- "Buôn bán cái gì?"

- "Hàng da."

Bì Bì tròn xoe mắt nhìn:

- "Anh? Anh làm đồ da?"

- "Ừ."

Chẳng phải Hạ Lan Tĩnh Đình ghét nhất là da sao? Nên hiện giờ Bì Bì không dám nhắc đến da, ngay cả khăn quàng tơ tằm cũng rất dè dặt không mang, cô đã chân chính trở thành một người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật rồi. Thế nhưng, người luôn miệng bảo rằng phải bảo vệ động vật này lại đi kinh doanh hàng da. Vì điều gì? Vì tiền ư?

Vạn Kiếp Yêu Em - Thi Định NhuWhere stories live. Discover now