Chương 3: Vụng về gặp lại

444 8 1
                                    



Phần 1

Bì Bì thực sự nổi nóng rồi, giậm mạnh chân một cái, không thèm đếm xỉa chuyện gì nữa, hét lên: "Hạ Lan tiên sinh! Tôi muốn nôn, anh phải tìm thứ gì đó để tôi nôn!"

                                                                 ──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ───────

Bì Bì chưa bao giờ vào thăm bảo tàng thành phố C, dù rằng cô lớn lên trong thành phố này, cái bảo tàng ấy còn nằm trên con đường cô đến trường. Cũng không biết là phong cách thiết kế theo trường phái gì mà toàn bộ bảo tàng nhìn như một cỗ quan tài, hình chữ nhật hẹp và dài, màu xám bạc nặng nề, u ám. Báo chí có nói rằng, viện bảo tàng đã trùng tu nhiều lần nên các thiết bị và cơ sở vật chất vô cùng cầu kỳ, nó trở thành cánh cửa giao lưu chính và là biểu tượng văn hóa của thành phố C.

Khi còn nhỏ, cha mẹ Bì Bì thà đưa cô đến công viên cũng không cho thăm quan viện bảo tàng. Còn dọa cô, nói: trong bảo tàng chẳng có gì ngoài mấy cỗ quan tài. Sau này họ mới nói thật rằng, không cho cô đến viện bảo tàng chỉ vì WC ở đó không tốt. Đều là bồn cầu bệt nên không quen dùng.

Họ nói không sai.

Viện bảo tàng thành phố C vẫn luôn tự hào, vì có hẳn bộ sưu tập các hiện vật được khai quật từ các ngôi mộ thời Chiến quốc và xác ướp thời Hán. Ngoài ra còn cất giữ rất nhiều đồ bằng đồng thau và ngọc.

Trời đã tối hắn, tuyết khẽ rơi, lặng lẽ, vương vãi. Bì Bì xuống xe, lấy khăn choàng quấn mạnh một vòng quanh cổ lấy tinh thần, nhìn đồng hồ đã tám giờ đúng. Phùng Tân Hoa đang ở phòng bảo vệ chờ cô.

Tiến vào cửa lớn, ngay trước mặt là hệ thống lò sưởi, nhìn nhiệt kế, chỉ có 26o. Bì Bì cảm thấy nóng dần, bèn nhanh chóng cởi khăn quàng cổ và áo khoác ngoài ra.

Không biết vì muốn kiếm tiền, hay để đẩy mạnh các hoạt động văn hóa địa phương, mà buổi tối ở viện bảo tàng mở rất nhiều lớp học dành cho thiếu nhi: lớp hội họa, nghệ thuật gốm sứ, thư pháp, ngâm thơ, cờ vây, vân vân và vân vân,... trình độ nào cũng có. Bọn nhỏ ra vào từ một hành lang khác, cười nói toe toét, đứa đến đứa đi, lại thêm các bậc cha mẹ đến đón con đang đứng chờ bên cạnh, khung cảnh hết sức náo nhiệt.

Đi qua khỏi hành lang này, chính là khu hành chính quản lý mọi thứ và khu kho. Hành lang dài âm u lập tức yên tĩnh trở lại, ánh đèn vàng nhàn nhạt chiếu lên trên nền nhà sáng loáng, tiếng bước chân thình thịch, mang theo những tiếng vang, vọng lại từ xung quanh. Vừa đi Phùng Tân Hoa vừa giới thiệu:

"Chúng ta đang đi đến khu nhà kho của bảo tàng. Trên cương vị một bảo vệ, hi vọng cô lấy nhân phẩm của mình ra bảo đảm sẽ không đụng chạm đến bất cứ đồ vật nào trong đó." Anh ta chỉ vào một pho tượng phật đặt ven đường, nói: "Mặc dù nó không được đặt ở sảnh triển lãm nhưng nó là từ thời Tống."

Đó là một cái đầu khiếm khuyết, không có mũi, lại đặt trên một cái giá bằng gỗ lim, trông rất tang thương.

"Nhớ năm đó, hồng vệ binh[1] quả thực đã làm chẳng ít chuyện xấu đâu." Phùng Tân Hoa nói.

Vạn Kiếp Yêu Em - Thi Định NhuWhere stories live. Discover now