Đau quá... Nàng chết rồi sao?
Khi Hạ Lan Phiêu một lần nữa tỉnh lại, đã là đêm muộn. Trong căn phòng hoa lệ mà trống trải vô số cây nến được đốt lên, chiếu rọi cả căn phòng như mộng như ảo. Thân thể của nàng, không biết đã được ai thay cho quần áo sạch sẽ, toàn bộ vết thương trên người cũng đã được bôi thuốc mát rượi. Nhưng ngay cả như thế, nàng chỉ cần hơi động đậy, cơn đau nhức buốt toàn thân sẽ khiến nàng đau giống như bị xé rách vậy.
Đau quá... Cẩu hoàng đế, mi đúng là rảnh tay rồi! Có ai có thể nói cho nàng biết, nàng rốt cuộc là ai, vì sao lại xuất hiện ở trên giường của nam sủng, vì sao lại bị tên hoàng đế đánh dữ dội như vậy? Nàng rất hy vọng tất cả chỉ là một giấc mộng.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Ở bên kia màn giường, rèm che chầm chậm được vén lên, đinh đang rung động. Cùng với bức rèm được vén lên, một nam nhân tuấn mỹ dị thường đứng ở trước mặt Hạ Lan Phiêu. Khuôn mặt hắn bình thản nhìn Hạ Lan Phiêu, cười nhạt: "Ngươi hồi phục rất nhanh."
"Ta không chết, ngươi mất hứng?" Hạ Lan Phiêu cố nén đau đớn nhìn Tiêu Mặc: "Hay là nói hoàng đế bệ hạ tới thưởng thức xem ta giãy dụa thống khổ như thế nào?"
"Hoàng hậu nói nhiều hơn so với trước kia." Tiêu Mặc cười nhạt, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua gương mặt Hạ Lan Phiêu: "Thái hậu, cùng Hạ Lan Thụy cả hai đều không ở trong triều, nếu Trẫm muốn giết ngươi, còn dễ hơn so với giết một con kiến. Có điều, nếu như ngươi bằng lòng giao thứ kia ra đây, Trẫm sẽ cân nhắc tha cho ngươi một đường sống."
"Vật gì vậy?" Hạ Lan Phiêu vô thức hỏi.
"Hoàng hậu đang giả khờ sao?" Tiêu Mặc nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của Hạ Lan Phiêu, đột nhiên tăng thêm lực: "Đưa nó cho trẫm."
Tiêu Mặc một tay bóp cổ Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt lạnh lùng, còn Hạ Lan Phiêu ngay cả hơi sức để thở cũng không nổi. Nàng nhắm chặt mắt lại, tay chân giãy dụa theo bản năng, cuối cùng cũng bắt được ống tay áo của Tiêu Mặc. Tay nàng ra sức bóp lấy cánh tay Tiêu Mặc, trong lòng chỉ nghĩ dù có chết cũng không thể để tên hoàng đế này sống dễ chịu.
"Nhiều ngày không gặp, hoàng hậu dường như đã biết được thế nào là phản kháng." Tiêu Mặc cười buông tay ra, nhìn vết thương trên cánh tay mình: "Thật giống như con mèo hoang nhỏ."
Không chết, thật là may quá!
Hạ Lan Phiêu không để tâm đến sự khiêu khích của Tiêu Mặc, miệng mở to thở hổn hển, tham lam hít thở không khí ly biệt đã lâu. Mặt của nàng vì thiếu dưỡng khí mà trở nên ửng đỏ, không ngừng ho khan, thoạt nhìn quả thật mềm mại đáng yêu vô cùng. Tiêu Mặc âu yếm nhìn cô, dịu dàng nói: "Hoàng hậu, tại sao nhất định không chịu giao vật kia cho Trẫm đây? Xem ra, xem ra còn chịu khổ chưa đủ, có phải không?"
"Ta... Ta thật sự không biết là cái gì..."
"Bịch!"
Là tiếng đầu đập vào vách tường.
Tiêu Mặc một tay nắm mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu, lôi đầu nàng đập vào vách tường, khuôn mặt vẫn vô tình như trước. Máu tươi, xuôi theo trán từ từ chảy xuống, trước mắt Hạ Lan Phiêu hoàn toàn mờ mịt. Nàng giãy dụa lau chùi máu tươi không để nó chảy vào mắt, chỉ cảm thấy đầu quay mòng mòng, người cũng ghê tởm buồn nôn. Nàng rất muốn để kệ bản thân cứ thế mà bất tỉnh, nhưng Tiêu Mặc vẫn không chịu buông tha cho nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lãnh Hoàng Phế Hậu
No FicciónThể loại: Ngôn tình, Xuyên không, Cổ đại, Ngược Nhân vật chính: Tiêu Mặc - Hạ Lan Phiêu Truyện rất rất dài, có 2 kết thúc. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Hạ Lan Phiêu xuyên qua thời không tới..... thanh lâu mua vui!!! Càng kinh khủng hơn khi xung...