Hạ Lan Phiêu nghiêm nghị nói xong, lạnh lẽo quét mắt qua từng người, phát hiện trên mặt các nàng là sợ hãi, phẫn hận, tức giận cùng.... Thuận theo. Dù trong lòng có oán hận hơn nữa, nhưng một ngày Hạ Lan Phiêu còn là Hoàng hậu, chỉ ý của nàng chính là ý chỉ (mệnh lệnh), tất cả mọi người trong hậu cung đều phải nghe theo.
"Dạ, nương nương."
Trừ Thục phi, tất cả mọi người đều cúi đầu, giữ nguyên tư thế quỳ xuống, mà Thục phi cuối cùng cũng nổi giận. Nàng 'vụt' một cái đứng lên, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: "Hoàng hậu, làm người không nên quá phận."
"Hả? Bản cung quá phận?" Hạ Lan Phiêu cười rất là vô tội: "Lời này của Thục phi muội muội, Bản cung ngược lại nghe không hiểu. Chẳng lẽ các ngươi lén nghị luận Hoàng hậu, chửi bới danh dự của Hoàng hậu còn có lý hay sao? Hay là nói các ngươi muốn cho người khác nghĩ rằng Hoàng Thượng bị đội nón xanh, làm cho Hoàng Thượng trở thành đối tượng bị người trong thiên hạ nhạo báng? Các ngươi lại dám dĩ hạ phạm thượng như thế? Để cho các ngươi cả gan làm loạn như vậy, là vì bọn ngươi ngu xuẩn, hay là vì ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ nên không để Hoàng Thượng vào trong mắt? Hả?"
Giọng nói của Hạ Lan Phiêu không lớn, nhưng đều là những câu đâm sâu vào lòng người. Vì duy trì tôn nghiêm của hoàng thất, cung đình bí văn vốn có mệnh lệnh cấm thêm mắm dặm muối (bịa đặt), hơn nữa tội danh 'Coi rẻ Thánh Thượng', rất nhiều phi tử mặt đều tái nhợt. Thục phi thân thể run lên, ngực kịch liệt phập phồng, ngực kịch liệt phập phồng, mà Hạ Lan Phiêu từng bước tiến tới gần, đột nhiên lạnh lùng quát: "Còn không quỳ xuống?"
Quỳ xuống....Phải quỳ xuống.... Thục phi khẽ giật mình, theo bản năng quỳ xuống. Trong nháy mắt Hạ Lan Phiêu nổi giận, nàng giống như gặp được một mặt của nam nhân cao ngạo mình yêu mến nhất. Nàng không biết Hạ Lan Phiêu nhỏ bé có thể bắt nạt tại sao lại đột nhiên có loại cao quý khinh thường tất cả này, thân thể không nghe sai khiến, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Mà sau khi nàng quỳ xuống, oán độc nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt bướng bỉnh. Đây, cũng là tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp cố nén tức giận của nàng, Hạ Lan Phiêu cười. Trời rất nóng, nàng lấy ra khăn lụa lau mồ hôi trán, dịu dàng nói: "Nếu tất cả mọi người đều biết lỗi, Bản cung cũng không nói nhiều. Quỳ hết nửa canh giờ, Bản cung sẽ đưa dược vật giải nóng đến mỗi cung, sẽ không để cho thân thể mảnh mai của các tỷ tỷ bị tổn thương. Tử Vi, chúng ta đi."
Hạ Lan Phiêu nói xong, cùng Tử Vi sớm đã kinh ngạc không nói lên lời nghênh ngang rời đi. Phi tần của Tiêu Mặc mặt trắng như tờ giấy quỳ gối trong lương đình, cho dù có đình che chắn, nhưng ánh mặt trời nóng rực đều nướng chảy son phấn của các nàng. Thục phi quỳ dưới ánh mặt trời, đầu có chút hôn mê, nhưng ý thức lại hết sức rõ ràng. Nàng hận Hạ Lan Phiêu, đã đến trình độ thiêu đốt không cách nào khôi phục.
Hạ Lan Phiêu, xem như ngươi lợi hại! Sau ngày mai, ta muốn nhìn xem thiên hạ này ruốt cuộc là của ai! Hoàng cung, sắp đổi chủ rồi....
Thục phi nghĩ vậy, trên mặt lộ ra nụ cười đăm chiêu.
Trong ngự hoa viên, Hạ Lan Phiêu vừa đi vừa cầm khăn tay lau mồ hôi, trong miệng vẫn không quên bĩu môi thầm mắng thế giới này không có máy điều hòa thậm chí không cho ăn mặc mát mẻ. Tử Vi sợ hãi nhìn Hạ Lan Phiêu, một câu cũng không dám nói, mà Hạ Lan Phiêu cười khoan dung với nàng: "Có vấn đề gì ngươi cứ hỏi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Lãnh Hoàng Phế Hậu
Não FicçãoThể loại: Ngôn tình, Xuyên không, Cổ đại, Ngược Nhân vật chính: Tiêu Mặc - Hạ Lan Phiêu Truyện rất rất dài, có 2 kết thúc. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Hạ Lan Phiêu xuyên qua thời không tới..... thanh lâu mua vui!!! Càng kinh khủng hơn khi xung...