"Thủy Lưu Ly...."
Trong miệng Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng nói tên bảo vật làm cho vô số người điên cuồng, nhưng nàng không có chút hứng thú nào, khẽ cười một tiếng. Hạ Lan Thụy sẽ không biết, cho dù tất cả mọi người đều lấy được bảo vật kia, thì Hạ Lan Phiêu cũng không muốn. Mặc dù Hạc Minh từng nói với nàng Thủy Lưu Ly có công hiệu xuyên qua thời không, nhưng nàng tuyệt không tin tưởng.
Tên Hạc Minh kia, luôn thật thật giả giả, nói cái gì mà Thủy Lưu Ly có thể xuyên qua thời không là gạt ta thôi.... Nếu thật sự có công hiệu này, tại sao mọi người chỉ đồn đãi nó là là bảo vật bí ẩn, mà không bao giờ nói tới ông hiệu khác?
Không biết vì sao, ta vẫn cảm thấy Hạc Minh biết một ít gì đó, nhưng ta cũng biết rõ hắn chỉ thích trêu đùa ta, chắc sẽ không nói với ta tin tức có lợi gì đâu. Nhắc mới nhớ, không biết bây giờ Hạc Minh đại nhân đang làm cái gì? Rất lâu không có tin tức của hắn rồi....
Trong đầu Hạ Lan Phiêu hiện ra nụ cười của Hạc Minh, rùng mình một cái. Mà Hạ Lan Thụy lẳng lặng giải thích: "Thủy Lưu Ly là thánh vật của tộc Khuyển Nhung, nhưng hai mươi năm trước bị Đại Chu và Đại Kim lấy được, nó là chìa khóa mở ra bảo tàng, cũng có công hiệu thay đổi thời không. Nhưng mà, tất cả vẫn chỉ là tin đồn thôi, bởi vì người của Khuyển Nhung tộc cũng chưa có ai sử dụng qua Thủy Lưu Ly. Hơn nữa...." Hạ Lan Thụy dừng lại: "Khuyển Nhung đã bị diệt tộc, không còn người biết bí mật của Thủy Lưu Ly."
"A."
Xuyên qua thời không? Đây đã là lần thứ hai ta nghe thấy từ này rồi! Lần đầu tiên là từ miệng Hạc Minh, còn lần thứ hai là Hạ Lan Thụy....
Nếu như nói Hạc Minh là nói dối lừa gạt trêu đùa ta, nhưng người kiêu ngạo như Hạ Lan Thụy sẽ không nói dối, cũng sẽ không nghĩ ra 'chuyện quái quỷ' như vậy. Cho nên, chỉ có một khả năng duy nhất là Thủy Lưu Ly thật sự có lực lượng thần bí mà người ngoài không biết.
Bây giờ nghĩ lại, sau khi ta đến cái thế giới này liền có quan hệ mật thiết với 'Thủy Lưu Ly', có lẽ đây cũng là do trời cao an bài. Chẳng lẽ Thủy Lưu Ly thật sự có thể dẫn ta trở về thời không sao? Không, ta không dám nghĩ.... Ta sợ sau khi biết đáp án, sẽ điên cuồng, sẽ thất vọng.
Từ 'xuyên qua thời không' lại một lần nữa kích thích Hạ Lan Phiêu. Nhưng mà, nàng cố gắng đè xuống từng đợt sóng trong lòng, cố gắng ra vẻ không chú ý. Hạ Lan Thụy không để ý đến nội tâm rối rắm phức tạp của Hạ Lan Phiêu, khó khăn thở, mệt mỏi nói: "Di ngôn nên nói đã nói hết rồi, ngươi đi đi. Nhớ kỹ chuyện đã đáp ứng lão phu."
"Biết. Man Ngọc kia.... Có phải rất yêu ca hát hay không?" Hạ Lan Phiêu muốn xác nhận tiếng hát mình nghe được có đúng là của người trong Lãnh Tuyền điện không.
"Đúng vậy." Hạ Lan Thụy cười nhạt: "Nàng là một tài nữ, những lời ca và văn thơ của nàng, lão phu đều chưa từng nghe qua. Chỉ là, nàng cũng không khoe khoang tài văn chương của mình, luôn nói là đó là ca dao của quê hương nàng."
"Quê hương?"
"Đúng vậy. Nàng nói quê hương của nàng là Trung Quốc, nhưng lão phu khổ tìm rất lâu, vẫn là chưa bao giờ tìm được trấn nhỏ này. Có lẽ, chuyện này là nàng gạt ta thôi...."
Tuy nói là 'lừa gạt' nhưng mỗi lần Hạ Lan Thụy nhớ đến 'lừa gạt' này đều cảm thấy rất hạnh phúc. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người giống như bị sét đánh, run rẩy mãnh liệt. Nàng một phát bắt được cánh tay của Hạ Lan Thụy, vội vàng hỏi: "Trung Quốc? Liên phi nói quê hương của nàng là Trung Quốc đúng không?"
"Ừ."
"Nàng còn nói cái gì? Nàng có nói làm sao nàng tới đây, có nói làm cách nào trở về không? Ngươi nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết!"
"Man Ngọc.... Ta Man Ngọc, Man Ngọc...."
Hạ Lan Phiêu liều mạng hỏi Hạ Lan Thụy, nhưng Hạ Lan Thụy – ý thức đã dần biến mất. Hắn không để ý Hạ Lan Phiêu, trong miệng không ngừng lặp lại cái tên này, trên mặt tràn đầy dịu dàng. Trong miệng của hắn, từ từ chảy ra máu đen, mềm nhũn ngã xuống. Hắn đã chết.
"Hạ Lan Thụy, ngươi nói cho ta biết! Nói cho ta biết!"
Hạ Lan Phiêu không thể tin mà liều mạng lay Hạ Lan Thụy, nhưng hắn đã ngừng thở. Trên mặt của hắn, còn mang theo nụ cười vô cùng hạnh phúc, nhưng Hạ Lan Phiêu đã rơi vào bờ vực của sự sụp đổ. Nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, móng tay cũng cắm vào da thịt của Hạ Lan Thụy. Nàng chỉ cảm thấy thế giời của nàng lại một lần nữa hỏng mất, vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
"Ngươi mau tỉnh! Không được như vậy! Nói một nửa rồi thôi là có ý định gì? Có phải thật sự có người đên từ Trung Quốc hay không? Nói cho ta! Có hay không?"
Nghe tiếng kêu gào của Hạ Lan Phiêu, Thái y và thị vệ vội vàng chạy tới, sau khi chuẩn đoán nói Hạ Lan Thụy sớm đã uống thuốc độc mãn tính, tối nay chính là lúc độc phát. Bọn họ cũng có chút đồng tình nhìn Hạ Lan Phiêu lệ rơi đầy mặt, cúi đầu. Mà Hạ Lan Phiêu ngơ ngác đi về phía ra ngoài thiên lao, mặt không chút thay đổi.
Hôm nay, đã là lần thứ ba nàng nhìn thấy xác chết, mà lần này, là 'phụ thân' của nàng – có liên hệ máu mủ, dù là không có tình cảm, nhưng vẫn sẽ vì 'phụ thân' chết đi mà khổ sở.
Hạ Lan Thụy.... Ngươi cũng đoán ra đêm nay ta sẽ đến sao? Ngươi tình nguyện tự vẫn cũng không muốn bị Tiêu Mặc xử trảm thị chúng, thật đúng là kiêu ngạo. Cuộc đời của ngươi là truyền kỳ, cũng là bi kịch. Mà bi kịch của cuộc đời ngươi lại bởi vì một nữ nhân.... Nhưng rốt cuộc nàng là ai? Nàng thật sự là đồng bạn của ta sao?
Hạ Lan Phiêu đã không nhớ rõ mình rời khỏi thiên lao như thế nào, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng mà, tinh thần của nàng lại cực kỳ phấn khởi. Suy đoán về Lãnh Tuyền điện làm cho nàng hưng phấn vô cùng, nàng chỉ muốn đi ngay bây giờ, đi nhìn vị 'ma quỷ' trong truyền thuyết – Liên phi.
Nhưng mà, làm thế nào mới không bị phát hiện, làm thế nào mới có thể âm thầm lẻn vào? Sau khi bị phát hiện sẽ trực tiếp bị giết chết cũng quá không có lợi rồi.... Còn nữa, ta còn muốn đi tìm 'tỷ tỷ' lấy thuốc giải. Nghe nói Đại tiểu thư Hạ Lan gia giờ đã biến thành cô gái ở thanh lâu, nếu có trên bảng tên, thì khá là dễ tìm thôi. Dù là Hạ Lan Thụy gạt ta, ta cũng không có cách nào khác.
Ta.... Ta không muốn chết, cho dù chỉ có một chút hi vọng ta cũng muốn tìm thử. Ta nhất định phải khám phá ra bí mật của Lãnh Tuyền điện, tìm được cách trở về nhà! Ta không muốn sống ở chỗ này nữa!
Trong lúc Hạ Lan Phiêu miên man suy nghĩ đã trở lại Phượng Minh cung, tâm loạn như ma. Trong miệng nàng vẫn lẩm bẩm 'Lãnh Tuyền điện', nhưng không biết rằng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Tiêu Mặc lẳng lặng nghe người tới hồi báo tất cả mọi chuyện nghe được ngày hôm nay, khóe môi lộ ra tươi cười: "Theo như lời Hoàng Hậu nói, hình như nàng đến từ một thế giới khác?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Lãnh Hoàng Phế Hậu
Phi Hư CấuThể loại: Ngôn tình, Xuyên không, Cổ đại, Ngược Nhân vật chính: Tiêu Mặc - Hạ Lan Phiêu Truyện rất rất dài, có 2 kết thúc. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Hạ Lan Phiêu xuyên qua thời không tới..... thanh lâu mua vui!!! Càng kinh khủng hơn khi xung...