"Mục Dã, công việc cứ gác hết qua một bên, anh phải dưỡng bệnh cho tốt đó."
"Thật ngại quá, tôi vốn định sẽ về cùng cậu."
"Đừng nói vậy, anh mà còn ở đây, ngược lại chỉ càng khiến tôi thêm lo lắng thôi."
"Ha ha, Trọng Ni, hóa ra cậu đã sớm muốn quăng tôi đi rồi hả?"
"Ai nha, bị anh nhìn trúng rồi."
Trước cửa khách sạn, Khổng Thu nhẹ nhàng ôm Mục Dã một cái, rồi tiễn y lên xe. Ngay khi xe chuẩn bị phóng đi, cậu cúi người nói: "Về tới nơi nhớ điện thoại cho tôi nhé."
Cố nén ý nghĩ muốn kể hết chân tướng mọi chuyện cho Khổng Thu nghe, Mục Dã miễn cưỡng tươi cười, đáp: "Có muốn tôi đón Blue về nhà chăm nó thay cậu không?"
Khổng Thu không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Không cần. Nó hiện giờ sống nhờ nhà bố mẹ của Tiểu Trương rất tốt. Hơn nữa nhóc hư đó tính tình mưa nắng thất thường, tôi không muốn nó quấy rầy anh dưỡng bệnh."
Nghĩ kĩ lại thì hình như Blue cũng không thích mình cho lắm (Polly: đâu phải là ko thích một mình anh, cả chồng anh nó cũng có ưa đâu>,<), vì vậy Mục Dã cũng không miễn cưỡng, y nắm thật chặt tay của Khổng Thu, rồi mới buông ra: "Tôi đi đây, một mình cậu ở lại phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó."
"Yên tâm đi." Thẳng lưng đứng dậy, lui về sau mấy bước, Khổng Thu vẫy tay chào tạm biệt Mục Dã: "Về nước gặp lại."
Xe chạy đi, Mục Dã vẫn cố quay đầu lại vẫy tay với Khổng Thu, y không biết khi Khổng Thu trở về, y có còn sống trên đời này không nữa?
"Mục tiên sinh, hôm nay gió hơi lớn, tôi đóng cửa sổ lại nhé." Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu, nói với Mục Dã. Mục Dã thản nhiên gật đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Lái xe có phải là do họ Đường kia phái tới hay không, y cũng không muốn quan tâm.
Nhìn chiếc xe biến mất trong dòng xe cộ tấp nập, Khổng Thu thở dài quay trở vào khách sạn. Bất quá Mục Dã chịu đồng ý về nước thì cậu cũng an tâm phần nào. Nhìn đồng hồ, trong nước giờ này đã khuya rồi, Khổng Thu lấy điện thoại ra, nhìn nhìn một chút, rồi lại cho vào túi áo. Sau khi về nước, không biết cậu có nên khuyên Blue đi chích ngừa không nhỉ?
Nghĩ đến bản thân còn bao nhiêu công việc cần làm, Khổng Thu liền giữ vững tinh thần, gọi điện thoại cho Tiểu Trương, nói cho đối phương biết công việc ngày mai.
Xe đang chạy êm, được chừng mười phút, bỗng nhiên ngừng lại, cửa chợt mở. Mục Dã nhíu mi, trợn mắt nhìn lên, vừa thấy người nọ, y lập tức ngồi dịch vào trong, rồi mới nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.
Người nọ vừa vào, thấy biểu hiện kháng cự trong lạnh lùng của y, cũng chẳng biết có tức giận hay không. Hắn chỉ đơn giản lấy túi tài liệu tùy thân ra đọc, còn chiếc xe thì tiếp tục lăn bánh.
Trong nước, khi mọi nhà đều đã chìm trong mộng đẹp, một con mèo nào đó, ghé vào ghế sofa, dùng móng vuốt đè chiếc remote xuống, mở tivi, rồi ung dung nằm xem. Bấm tới bấm lui vẫn không thấy có kênh nào mà nó muốn coi, đôi mắt mèo màu lam ánh lên thái độ vô cùng bất mãn. Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng chớp tắt từ tivi phát ra, mấy con mèo khác đang trốn trong một góc xa xa, không dám đến gần phạm vi cái ghế trong vòng nửa bước. Tìm suốt một giờ liền, vẫn không thấy chút tin tức nào liên quan đến buổi triển lãm của người kia, con mèo nào đó đành tắt tivi, căn phòng trong nháy mắt đã tối đen như mực.
BẠN ĐANG ĐỌC
Blue - Neleta
AcakThể loại: Hiện đại đô thị, nhất công nhất thụ, nhân thú, ấm áp văn, công sủng thụ. Editor: Polly Polly, Y Đình Beta - reader: Kumiko Thầm mến một người suốt tám năm nhưng cuối cùng lại nhận được một tin tức rằng người đó sắp kết hôn. Ngoài việc đưa...