Lúc Tùy Ức mở cửa đi ra ngoài, Yêu Nữ ngạc nhiên bước lại gần, "Sao cậu đã ra rồi?" Tùy Ức tỏ vẻ thản nhiên: "Trong phòng hơi bức bối, tớ ra ngoài hít thở một chút."
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tiếng hát của Dụ Thiên Hạ cũng dừng theo. Tiêu Tử Uyên ngồi trong bóng tối cũng chẳng hề mất tự nhiên, cứ như trong phòng ngoài anh ra chẳng còn ai khác.
"Thái độ của cô bé cậu cũng thấy rồi đấy, cậu sắp ra nước ngoài, mà cô ấy không thể đi cùng cậu, hai người không thể ở bên nhau, cũng không thể yêu nhau được."
Tiêu Tử Uyên đứng dậy, từ từ hướng về phía cửa ra, chầm chậm cất giọng lạnh lung: "Chuyện giữa hai chúng ta đã nói rõ ràng từ trước rồi, niệm tình chúng ta là bạn học nhiều năm nên tôi mới giữ thể diện cho cậu trước người lớn, mong rằng cậu tự trọng. Còn nữa...."
Tiêu Tử Uyên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Dụ Thiên Hạ, nói từng chữ từng chữ một: " Khoảng thời gian tới, cho dù là tôi và Tùy Ức không thể ở bên nhau, thì đó cũng chỉ là chia cách, không phải không yêu." Nói xong anh liền mở cửa đi ra ngoài, nước mắt Dụ Thiên Hạ cứ thế rơi xuống, cả người run lẩy bẩy.
Mọi người đang không biết nên đi hay là nên chờ. Tiêu Tử Uyên đã đi ra, nét mặt tự nhiên như thường, "Đều mệt rồi, nghỉ sớm chút." Anh nói xong là rời đi luôn, Tùy Ức thoáng nhìn bóng lưng anh rồi vội dời tầm mắt.
Buổi liên hoan chia tay kết thúc không mấy vui vẻ. Thời gian cứ thế trôi đi, Tùy Ức và Yêu Nữ càng trở nên trầm lặng, Tam Bảo và Hà Ca không dám mở miệng nói gì chỉ có thể lặng lẽ ăn hết thứ này đến thứ kia. Thế nhưng chẳng được mấy ngày vòng 2 của Tam Bảo đã được chồng thêm một tầng thịt.
Cô đứng ở trên cân điện tử hét lên một tiếng thảm thiết: "A!!! Tớ phải giảm béo!" Nói xong liền nhảy xuống, ném toàn bộ đồ ăn vặt của mình cho Hà Ca. Hà Ca cười phớ lớ ôm tất cả vào trong lòng.
Rồi Tam Bảo ngồi hàng giờ trước máy vi tính nghiên cứu kế hoạch giảm cân. Lúc nào cũng luyên thuyên mấy câu đại loại như: "Tháng tư không giảm béo, tháng năm đau khổ, tháng sáu đau khổ, tháng bảy đau khổ, tháng tám cũng chỉ có đau khổ...."
Tùy Ức đi từ phòng vệ sinh ra, thấy Tam Bảo luôn miệng niệm chú, thế là lần đầu tiên trong mấy ngày nay cô chủ động mở miệng: "Cậu bị sao vậy?" Tam Bảo mừng như điên, "A Ức! Cậu lại nói rồi à! Tớ đang giảm béo! Cậu nói xem trên mạng người ta bảo: mỗi một người béo đều có nét đẹp tiềm ẩn, gầy đi thì sẽ trở thành mỹ nữ! Có ảnh làm chứng!"
Tùy Ức nhìn lướt qua, bắt đầu nhử từng bước một. "Tam Bảo, cậu có phát hiện ra những bức ảnh này đều có một điểm chung không!"
Tam Bảo bứt tóc, "Điểm chung nào? Đều là mỹ nữ hả?"
"Rõ ràng là núi non trùng điệp vậy mà lại biến thành thung lũng, cậu nói có tiếc hay không chứ?" Nói xong liền ra vẻ như có như không mà liếc ngực Tam Bảo.
Tam Bảo liền lấy tay che ngực lủi về phía Yêu Nữ và Hà Ca, "Yêu Nữ! Hà Ca! Cậu ấy lại giở trò lưu manh!" Yêu Nữ dường như cũng đã thoát khỏi tâm trạng nặng nề, "Cậu ấy là muốn tốt cho cậu, tránh cho cậu sau này muốn có ngực cũng không được!"
Tam Bảo vẻ mặt ai oán, "Các cậu đều bắt nạt tớ! Thịt trên người tớ sẽ chuyển qua hết người các cậu!"
Căn phòng nào đó lại rộn rã những tiếng cười vui vẻ như ngày xưa.
Rất lâu rồi Tùy Ức không gặp lại Tiêu Tử Uyên, cô vừa có chút thất vọng lại vừa cảm thấy may mắn, sau này có lẽ cô và Tiêu Tử Uyên cũng chẳng còn gì dính dáng đến nhau nữa nhỉ? May mà cô ghìm cương kịp lúc, mặc dù có chút khổ sở, nhưng lâu rồi cũng sẽ quen thôi.
Thời tiết bắt đầu nóng dần, một ngày nào đó, khi mà hai con đường nhỏ trên vườn trường rao bán đủ thứ đồ cũ, sách cũ của các anh chị năm tư, dấu hiệu rõ ràng về một mùa tốt nghiệp đang tới gần, tâm tư Tùy Ức bỗng nhiên hoảng loạn.
Trong khu ký túc xá của nam sinh, Tiêu Tử Uyên sắp xếp lại tất cả các cuốn sách, chọn vài quyển hữu dụng để đem ra nước ngoài.
Người ở lại trường tiếp tục học lên là Lâm Thần thì đang sán lại gần Ôn Thiếu Khanh vòi quả bóng rổ của người ta. " Cậu để lại cho tớ đi..."
Kiều Dụ ngẩn ngơ thu dọn bản vẽ, mấy năm học, vẽ không ít, lại còn có rất nhiều bản vẽ của Yêu Nữ còn để ở đây. Anh nhìn vết chì trên giấy, vuốt nhẹ chữ ký nơi góc dưới bên phải bản vẽ, trong đầu lại hiện lên cảnh hai người trong phòng tranh lúc trước. Anh không thể không thừa nhận, về mặt kiến trúc, so với kiểu quy củ nguyên tắc như anh, nét bút nghiêng phóng khoáng của Yêu Nữ mới đáng coi là thiên phú, các tác phẩm của cô ấy rất hấp dẫn, cũng như con người của cô ấy vậy.
Tiêu Tử Uyên cầm một quyển sách lên liền có hai tờ giấy rơi ra, bay tới dưới chân Lâm Thần. Lâm Thần nhặt lên nhân tiện nhìn thoáng qua, lập tức đờ người, liếc mắt nhìn Tiêu Tử Uyên. Tiêu Tử Uyên cũng không có gì là xấu hổ, nhìn tờ giấy trong tay bạn, hời hợt cất lời: "Vô dụng rồi, ném đi thôi."
Nói xong liền xoay người bước khỏi phòng, ra hành lang hô to: "Anh có rất nhiều sách nghiên cứu không đem theo được, ai muốn thì tới chỗ anh mà lấy!"
Lâm Thần lặng lẽ cất giấy đi.
Tiêu Tử Uyên còn chưa kịp quay về, đã nghe thấy cả đoàn tiếng bước chân phía sau, "Tiêu sư huynh, cho em một quyển!"
"Em cũng muốn một quyển." Rất nhanh sau đó trong phòng chật kín người, ồn ào náo nhiệt. Lâm Thần nhìn Tiêu Tử Uyên đứng giữa đám người đó cười nhàn nhạt, nhưng lại cảm thấy bóng dáng anh có chút cô đơn.
Ngày hôm sau Lâm Thần hẹn Tùy Ức ăn trưa, cả buổi có mấy lần Lâm Thần ngập ngừng muốn nói lại thôi, Tùy Ức chỉ làm bộ không thấy nhanh chóng dời đề tài câu chuyện.
"Sắp tốt nghiệp rồi, cảm giác thế nào?"
Lâm Thần lơ đễnh, "Dù sao vẫn ở lại tiếp tục học lên, có thể có cảm giác gì đây? Tiêu Tử Uyên với Ôn Thiếu Khanh đi du học, Kiều Dụ sắp đi làm, chia tay chúng nó cũng có chút luyến tiếc."
"Đúng rồi, em vẫn luôn muốn hỏi anh, sao anh không ra nước ngoài?"
"Anh cũng đâu phải học ngành công pháp quốc tế, không cần đi, hơn nữa bây giờ anh đang theo học một ông thầy rất khủng. Anh muốn theo ông ấy mấy năm, những năm trước nông nổi vốn chẳng học được gì."
Tùy Ức muốn lặng lẽ chuyển hướng câu chuyện, ai ngờ lại bị Lâm Thần hỏi: "Sau này em có dự định gì không?"
Những điều Lâm Thần muốn hỏi đều xoay quanh chủ đề này, Tùy Ức không cần nghĩ đã trả lời: "Vẫn như trước thôi, chờ lấy được bằng tốt nghiệp rồi là về nhà luôn, mẹ em còn đang chờ em về báo hiếu kìa."
Lâm Thần thử thăm dò, "Liệu có thể vì một người nào đó mà thay đổi?" Tùy Ức nhìn Lâm Thần kiên định lắc đầu, "Không thể."
Lâm Thần im lặng trong chốc lát. "Dạo này sức khỏe của mẹ em thế nào?"
Lâm Thần và Tùy Ức quen nhau từ nhỏ, hỏi thăm sức khỏe của mẹ Tùy Ức vốn là việc bình thường. Nhưng từ khi cô anh lấy ba của Tùy Ức, thân phận của anh có chút khó xử, câu này anh cũng không dám hỏi nữa. Tâm trạng của Tùy Ức cũng thoáng trầm xuống, "Không tốt lắm."
Mãi cho đến lúc ăn xong, hai người vẫn im lặng như trước. Lâm Thần đưa Tùy Ức về ký túc xá, cũng không chào tạm biệt, chỉ đứng đó trầm tư.
Tùy Ức đứng cùng anh, cũng không giục giã.
Một lúc lâu sau, Lâm Thần mới đưa hai tờ giấy trong tay ra trước mắt Tùy Ức, "Mãi cho đến chiều nay anh mới biết được, hóa ra hai người bọn em..."
Tùy Ức không rõ anh đang nói gì, nhận lấy nhìn kỹ, lặng người. Hai tờ giấy đã ố vàng, cùng một trường thi, cùng một phòng thi, nhưng không cùng vị trí, cách nhau chín số. Tùy Ức nhìn số lượng thí sinh trên phiếu dự thi, trong đầu nhẩm tính, lúc đó Tiêu Tử Uyên hẳn là ngồi ngay bên cạnh cô.
Cô trước nay không hề biết rằng hóa ra trước kia rất lâu cô và Tiêu Tử Uyên đã từng có duyên gặp gỡ. Tùy Ức bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ, "Anh lấy cái này ở đâu?"
"Lúc cậu ta dọn đồ bị anh nhìn thấy, nói là vô dụng rồi bảo anh ném đi, anh nghĩ nên đưa cho em xem. Nhìn dáng vẻ của cậu ta lúc đó, chắc chắn là không đành lòng."
Lửa giận trong Tùy Ức thoáng cái bùng lên, cô hít sâu một hơi cố đè nén. "Lâm Thần, lúc đầu là tự anh chạy tới nói cho em biết gia thế Tiêu Tử Uyên hiển hách lẫy lừng, tiền đồ xán lạn, không phải là người em có thể trèo cao. Đã như vậy bây giờ cần gì phải cho em xem những thứ này? Anh không đành lòng nhìn anh ấy như vậy, vậy anh nhẫn tâm ép buộc em sao?
Mẹ em ngày càng yếu dần, từ ngày đầu tiên rời nhà đi học em đã mong tốt nghiệp sớm ngày nào hay ngày đó để còn về bên mẹ. Em đã cố cách xa cám dỗ lắm rồi, bây giờ anh nói cho em biết những điều này, bảo em phải làm sao? Em phải nhẫn tâm bỏ lại mẹ em hay bắt Tiêu Tử Uyên về quê cùng mình?
Tiêu Tử Uyên là ai? Anh ấy vốn nên là kẻ đứng giữa vạn người, được vạn người chú ý, anh ấy bằng lòng từ bỏ tất cả theo em về cái trấn nhỏ chẳng ai biết đến mà sống cả đời ư? Dù anh ấy có bằng lòng, em sao nhẫn tâm? Anh đẩy tất cả cho em, em phải làm sao giờ?
Anh ấy không phải là người em có thể mơ tưởng, nếu đã không có kết quả thì cần gì phải bắt đầu? Cho dù những việc này không coi là gì, nhưng gia thế như nhà họ Tiêu, họ sẽ chấp nhận em sao? Chấp nhận một người không có cha ư?" Tùy Ức cảm thấy hai tờ giấy trong tay cùng với tấm bùa bình an thiêu đốt ngực cô đến phát đau.
Lâm Thần nghẹn lời, người khéo nói như anh, lúc này lại không biết nói gì để giải thích với Tùy Ức. "Xin lỗi, anh chỉ không muốn thấy em cứ mãi lầm lũi một mình một bóng. A Ức, em sao vậy? Xưa nay anh chưa thấy em tức giận bao giờ...."
Tùy Ức cũng không biết mình bị làm sao, cô tự nhận mình là một người gặp chuyện gì cũng không nóng nảy hoảng loạn, hầu như không có ai, không có chuyện gì có thể khiến cho tâm trạng cô bị kích động mạnh như thế này. Nhưng dường như cứ dính tới Tiêu Tử Uyên là cô lại không kiểm soát nổi mình nữa.
Tùy Ức cúi đầu, "Lâm Thần, anh có cảm thấy em vô lý không? Em thừa nhận lúc đầu em cũng không hề ngăn mình tới gần anh ấy. Vốn tưởng rằng đến gần sẽ phát hiện ra khuyết điểm của đối phương, anh ấy sẽ không chịu nổi em, hoặc là em cũng chẳng còn hứng thú với anh ấy nữa. Ai ngờ, càng đến gần càng thấy nhiều ưu điểm. Mãi cho đến một ngày em chợt phát hiện ra, em đã ở thế cưỡi trên lưng cọp, không có cách nào kháng lại anh ấy. Nỗi hoang mang trong lòng càng ngày càng lớn, em sợ anh ấy có thể là Tùy Cảnh Nghiêu thứ hai."
Lâm Thần hoảng, vội mở miệng: "Không đâu, Tiêu Tử Uyên chắc chắn không phải là Tùy Cảnh Nghiêu thứ hai! Anh dám bảo đảm về nhân phẩm của Tiêu Tử Uyên!"
Tùy Ức cười khổ: "Chuyện này và nhân phẩm có quan hệ gì chứ? Nhân phẩm của Tùy Cảnh Nghiêu không tốt sao? Không phải vẫn là kết cục như bây giờ ư? Yêu là chuyện của hai người, thế nhưng trước nay tình yêu luôn không phải chỉ là chuyện của hai người.
Anh bảo Tùy Cảnh Nghiêu không yêu mẹ em sao? Nhưng hai người vẫn chẳng thể ở bên nhau. Giữa hai người bị ngăn cách bởi nhiều thứ như vậy, em cần gì phải dẫm lên vết xe đổ?"
Nói xong cô liền xoay người đi lên lầu, Lâm Thần sững sờ đứng tại chỗ, anh không ngờ Tùy Ức lại nhìn nhận thấu đáo như vậy. Thế nhưng con bé lại không biết, lý trí đấu không lại được tình cảm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Quay lại mỉm cười bắt đầu JQ
RomanceTác giả: Đông Bôn Tây Cố Nguồn: Diendanlequydon.com Tùy Ức ngẩng đầu lên nhíu mày oán trách: "Chó của em bị bệnh, không kêu!!" Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lần từ trên xuống dưới, kỳ lạ hỏi: "Chó ở đâu ra?" Tùy Ức chỉ vào phần mềm trên màn hình máy tính...