Tùy Ức thở hổn hển sau đó từ từ mở mắt ra, trước mắt có thể thấy rõ Tiêu Tử Uyên đang nở nụ cười, nhưng một lát sau đó lại thấy anh nhăn mày, "Phát sốt rồi hả?"
Đầu óc Tùy Ức đang mê man được Tiêu Tử Uyên đỡ ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm thật lâu mới phản ứng lại, theo bản năng đưa tay ra muốn anh ôm, "Anh đã về?"
Tiêu Tử Uyên đứng ở bên giường khom người nhìn Tùy Ức hiếm khi có hành động như trẻ con có chút buồn cười, trong ánh mắt trong trẻo đều là sự cưng chiều, nhỏ giọng dụ dỗ: "Anh mới ở ngoài về, bão cát quá lớn, cả người đều là bụi đất, lát nữa anh thay quần áo rồi ôm em."
Tùy Ức không chịu, dùng sức kéo anh ngồi xuống, chui vào trong ngực của anh.
Cô hiện tại không muốn gì cả, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.
Tiêu Tử Uyên đối với việc Tùy Ức chủ động vừa mừng lại vừa lo, vuốt ve tóc của cô hỏi: "Em làm sao vậy?"
Nói xong lại giơ tay lên sờ trán của cô, nóng hổi, trong lòng đau nhói vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, nhẹ giọng thúc giục: "Mau đứng lên anh đưa em đi gặp bác sĩ."
Tùy Ức nằm trong lòng anh, bên tai là tiếng nhịp tim anh đập mạnh mẽ mà bình tĩnh, trong mũi quanh quẩn hơi thở mát lạnh của anh, đây mới là những gì cô muốn. Chỉ có anh mới có thể xua tan những khổ sở và lo lắng trong lòng cô.
Tùy Ức nghĩ đến hai vợ chồng kia, nước mắt lại không kìm được rơi xuống. Cô nắm chặt áo sơ mi của Tiêu Tử Uyên, một lúc lâu sau mới ngừng khóc. Hít hít cái mũi giống như là sợ anh không tin nhấn mạnh giống trẻ con, "Em chính là bác sĩ."
Tiêu Tử Uyên ôm cô vào trong ngực cười rộ lên, "Dạ, bác sĩ Tùy, nhưng em đã từng nghe qua chưa bác sĩ không thể tự chữa cho mình?"
Tùy Ức ỉu xìu, hiện tại cô không muốn đi bệnh viện, ít nhất là hôm nay không muốn đi nữa.
"Em đã uống thuốc, một lát nữa sẽ khỏe thôi."
Tiêu Tử Uyên không lay chuyển được cô, "Vậy em ngủ trước, anh đi tắm rồi thay quần áo đã?"
Tùy Ức lập tức siết chặt cánh tay hơn, lắc đầu mạnh, "Không được."
Tiêu Tử Uyên cảm thấy trước ngực một mảnh ấm áp, vừa sờ mặt của cô, lúc này mới nhận ra cô có gì đó không đúng, lập tức khẩn trương: "A Ức, em làm sao vậy?"
"Hôm nay có một bệnh nhân qua đời, trong lòng em rất khó chịu."
Tiêu Tử Uyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng đau buồn. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên còn chưa nói hết đã bị Tùy Ức lên tiếng cắt đứt, trong giọng nói không dễ dàng phát hiện ra cầu xin: "Anh không đi có được hay không?"
Gần đây ở phía Nam có một vị trí đang để trống, vị trí kia hết sức quan trọng, mấy đảng phái tranh dành nhau rất kịch liệt. Ở vị trí đó làm mấy năm rồi trở về, đến lúc đó có thể so với người khác phấn đấu ít nhất mười năm. Đây cũng là lý do vì sao vị trí kia từ trước đến giờ nhất định phải trang giành.
Tiêu Tử Uyên biết chắc là gần đây anh lúc gọi điện thoại chỉ nói giọng vùng khác khiến Tùy Ức cảm thấy được điều gì đó, cô thông minh như vậy sao lại không đoán được chứ?
Anh vốn nghĩ là sau khi lệnh điều động xuống anh sẽ nói cho Tùy Ức. Mặc dù bọn họ có thể phải tách xa nhau một thời gian, nhưng chờ lúc anh trở về bọn họ có thể ở bên nhau. Nhưng mà, những chuyện này hình như cô không muốn?
Tiêu Tử Uyên trầm mặc.
Bọn họ đi đến đoạn đường này, trước đây anh nói muốn ra nước ngoài du học, anh nói chờ anh về anh và cô sẽ ở bên nhau mãi mãi. Cô cười nhìn anh đi, cười chờ anh về, biết trên vai anh là trách nhiệm, nên không mở miệng giữ lại. Bây giờ anh còn nói muốn đi phương Nam, vốn nghĩ rằng cô sẽ cười và chấp nhận, những không nghĩ đến...
Cô thân thiết hiểu chuyện, biết trên người anh là kỳ vọng cả của trưởng bối nhà họ Tiêu, trong nội tâm nhất định là người kiêu ngạo, nếu không phải không chịu được nhất định sẽ không mở miệng cầu xin.
Cô không muốn tiền tài, chướng mắt với danh lợi. Giống như Lâm Thần nói, cô muốn chỉ là Tiêu Tử Uyên, với tất cả những thứ khác không liên quan. Những điều anh đã biết rất rõ ràng, là anh quá bận rộn mà không chú ý sao? Anh tại sao có thể nghĩ rằng cô có thể cười nhìn anh ra đi một lần nữa?
Tiêu Tử Uyên căng thẳng trong lòng, cân nhắc trong chốc lát, "Được"
Giọng nói của anh trầm thấp thong thả mà kiên định.
Thật ra thì Tùy Ức sau khi nói xong rất hối hận, cô không nên tùy hứng như vậy sẽ làm khó anh, cô nên thoải mái để anh đi. Nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, cô nghĩ tới Tiêu Tử Uyên muốn xa cô thì lại bắt đầu thấy sốt ruột, khó chịu, làm sao cũng không bình tĩnh được, đâu còn là một Tùy Ức luôn bình tĩnh trước kia nữa?
Ai ngờ anh lại đồng ý thật. Nghĩ lại có lẽ anh thấy cô ốm nên mới đồng ý, nên cô liền bình thường trở lại.
Sau đó Tiêu Tử Uyên ôm Tùy Ức nằm xuống, cô ở trong lòng anh, tay anh ôm chặt lấy eo của cô, cằm đặt lên đỉnh đầu của cô, ai cũng không nói gì thêm.
Tùy Ức ít khi không muốn rời xa anh như vậy, dán thật chặt ở trong lòng anh. Không lâu sau, hô hấp của Tiêu Tử Uyên có chút rối loạn, ngay sau đó khom lưng dịch ra bên ngoài. Tùy Ức đối với động tác này của Tiêu Tử Uyên không vừa lòng, cau mày lại xích lại.
Tiêu Tử Uyên vội vã ngăn cản: "Đừng. . . . . ."
Vừa nói vừa lui về phía sau tránh, trong lúc nhất thời vẫn không kịp tránh.
Tùy Ức lần nữa dịch lại gần đã nhận ra anh có gì đó không đúng, lập tức đỏ mặt, mở to đôi mắt vô tội nhìn Tiêu Tử Uyên, mặt luống cuống. Chỗ đó vừa nóng lại vừa cứng đặt trên bụng cô, trong lúc nhất thời cô không dám động đậy. Cô không dám nhìn nhưng cảm giác cho cô biết cái đó của anh đang trở nên lớn hơn.
Tiêu Tử Uyên nhíu mày lại, cười khổ giống như trả đũa vò rối mái tóc dài của Tùy Ức, đứng dậy muốn đi phòng tắm.
Mới vừa đứng dậy lại bị Tùy Ức kéo lại, run run rẩy rẩy đưa bàn tay nhỏ bé ra đặt lên bộ phận đó của anh.
Tiêu Tử Uyên nhíu mày nhìn Tùy Ức.
Cô rõ ràng là xấu hổ không biết nhìn chỗ nào mới tốt, cả khuôn mặt đỏ kỳ cục, tay cũng hơi run lên, nhưng vẫn là buộc mình không cho buông tay.
BẠN ĐANG ĐỌC
Quay lại mỉm cười bắt đầu JQ
RomansaTác giả: Đông Bôn Tây Cố Nguồn: Diendanlequydon.com Tùy Ức ngẩng đầu lên nhíu mày oán trách: "Chó của em bị bệnh, không kêu!!" Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lần từ trên xuống dưới, kỳ lạ hỏi: "Chó ở đâu ra?" Tùy Ức chỉ vào phần mềm trên màn hình máy tính...