Tình huống trong cửa hàng lúc sau Nhã Nghiên cũng không rảnh đi bận tâm. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt nàng, cuối cùng Danh Tỉnh Nam chỉ có thể đi bệnh viện.
Hai người dọc đường cũng không nói gì, mãi cho đến khi về nhà chưa cần cô mở miệng, nàng đã chạy vào phòng bếp. Không lâu sau từ đó liền truyền ra mùi cháo thơm lừng "Uống chút cháo đi, như thế đỡ đói bụng" nàng đã vo gạo từ sớm rồi.
Cánh tay của Tỉnh Nam bị băng bó nhưng cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt.
Hai người đều không có thói quen nói chuyện khi ăn cơm, mà chờ nàng thu dọn xong mọi thứ thì đã sắp tới 12 giờ đêm.
Nhìn Nhã Nghiên đang ngủ gà ngủ gật, Tỉnh Nam khẽ thở dài một cái "Em đi ngủ trước đi"
Nàng sửng sốt, lập tức bật thốt "Cô không hỏi gì sao?"
Tỉnh Nam dùng tay không bị thương sờ tóc của nàng, vén lên mấy sợi tóc, nhẹ nhàng hôn lên trán, ôn nhu nói "Đã khuya rồi, nghĩ ngơi trước đi, Nam chờ em nói cho Nam biết"
"Vâng"
Nhã Nghiên trong lòng bỗng nhiên cảm khái, không biết phải phản ứng như thế nào vì vậy mang theo tâm tình vừa xấu hổ vừa lúng túng không biết làm sao quay về phòng của mình.
Buổi sáng sau khi rời giường, phát hiện cô còn chưa thức dậy, cuối cùng vẫn không nhịn được đi đánh thức "cô xin nghỉ phép vài ngày"
Tỉnh Nam vươn tay tỏ vẻ mình như lúc này không tiện hành động.
"Vậy..."
Nhã Nghiên muốn hỏi cô muốn ngủ tiếp hay là dậy ăn sáng.
"Nghiên, em lại đây"
Nghe cô nói như thế, nàng có chút nghi hoặc đi qua.
Danh Tỉnh ôm chặt lấy nàng "Ha ha, em thật là nghe lời, em không sợ Nam sao?"
Nhã Nghiên vừa định nói có cái gì đáng sợ, lại phát hiện trên đùi của mình có một vật mềm, liền im luôn, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Em ghét Nam sao?"
Tỉnh Nam tiếp tục hỏi.
"Không phải vậy"
Nhã Nghiên không chút nghĩ ngợi liền phủ định, đối với phản ứng tiềm thức này của nàng Tỉnh Nam tỏ ra thực vừa lòng.
"Cho Nam nụ hôn chào buổi sáng, Nam liền rời giường"
Tỉnh Nam vừa nói xong liền có chút kinh ngạc bản thân đây là đang chơi xấu nha.
Nhã Nghiên đỏ mặt than thở nói "Cũng không phải công chúa ngủ trong rừng, hôn gì mà hôn"
"Sao lại không phải" cô nghe được rõ ràng "Nam sắp thành một nhân vật trong truyện cổ tích rồi. Hồi trước không phải chính em nói là thỏ báo ân sao ? "
Tỉnh Nam vừa nói thế liền đem đường lui của Nhã Nghiên phá hủy hoàn toàn, cuối cùng không còn biện pháp nào khác nàng chỉ có thể đỏ bừng mặt cúi đầu đặt lên đôi môi đỏ mọng của đối phương, gắt gao dán vào sau đó lại nhanh chóng tách ra.
Tỉnh Nam chiếm được tiện nghi liền dừng lại, nếu bức bách quá đem đối phương dọa chạy mới phiền toái.
Cô rời giường ăn cơm xong liền đi đến thư phòng. Hôm nay có một buổi họp qua mạng, ở nhà cũng có thể tham dự. Đến giữa trưa phát hiện mình lại đói bụng.
Chờ cô từ thư phòng đi ra thì nàng đã nấu gần xong cơm trưa. Ăn cơm xong, hai người ngồi ở phòng khách xem TV.
Đây là hình ảnh thường xuyên xuất hiện vào buổi tối, còn ban ngày hai người rất hiếm khi ở cùng một chỗ "Em có chuyện muốn nói với Nam" Nghẹn nửa ngày, Nhã Nghiên rốt cuộc mở miệng.
Tỉnh Nam tắt TV đi " Em nói đi"
"Việc ngày hôm qua, thực xin lỗi Nam" mặc kệ là vì ai giải thích, những lời này nhất định phải nói.
"Nếu là vì việc Nam bị thương cánh tay thì đã không có vấn đề gì rồi, không cần tự trách"
Tỉnh Nam tiếp lời câu nói của nàng.
"Người hôm qua tên là Tôn Thanh, từng là bạn tốt của em. Chúng em quen nhau từ nhỏ "
Nhã Nghiên bắt đầu kể lại mọi việc từ đầu tới đuôi. Ba người khi còn nhỏ là thanh mai trúc mã vô tư lự cho đến khi lớn lên vướng vào tam giác luyến, Tôn Thanh thích Ly Hạc mà Ly Hạc lại thích nàng.
"Người kia tự sát?"
Bởi vì là bạn thân nhất cho nên tổn thương mới có thể sâu đậm như vậy.
"Vâng" mặc kệ trong lòng kêu gào rằng việc này và mình không quan hệ nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn không thể quên được. Làm sao có khả năng thật sự không quan hệ đây? Dù cho không có loại tình cảm đó với Ly Hạc thì phân tình cảm suốt mười mấy năm lớn lên bên nhau cũng không gì sánh được. Làm sao có thể quên được những năm tháng ba người ở chung giúp đỡ lẫn nhau tiến tới?
"Nam nói điều này có lẽ nghe xong em sẽ không thoải mái, nhưng Nam cần phải nói "
Nghe xong câu chuyện của Nhã Nghiên, Tỉnh Nam mở miệng nói
"Người kia không xứng với em. Nam nói như thế không phải vì hắn và Nam là tình địch mà muốn hạ thấp hắn, mà vì nếu ở trong trường hợp đó ít nhất Nam sẽ không làm như thế. Nếu chỉ muốn em không quên được hắn thì nguyên bản tình bạn giữa các người đã đủ để khiến em nhớ kĩ. Hắn làm như vậy chỉ làm cho em cảm thấy thống khổ mà thôi"
"Nam thích em, cho nên hy vọng em có thể sống vui vẻ, như vậy Nam cũng sẽ vui vẻ"
Tỉnh Nam nói xong trong lòng bỗng nhiên có chút cảm khái, loại tình cảm đơn thuần này thật sự là thần kỳ
" Em cảm thấy khó xử sao? Có phải bởi vì người kia nên đối với lời tỏ tình của Nam...em không thể cự tuyệt?"
Tỉnh Nam biết đáp án là gì nhưng vẫn cố ý muốn hỏi.
"Không, hai người không giống nhau"
Nhã Nghiên rất nhanh liền trả lời.
"Không giống như thế nào?"
Tỉnh Nam đột nhiên nghĩ tới cái gì nói "Bởi vì nam là ân nhân cứu mạng của em, mà hắn thì không phải?"
"Em...em cũng không biết"
Nhã Nghiên căn bản không có biện pháp nói rõ tình cảm của mình với Tỉnh Nam, có một số việc hoàn toàn không biết phải nói như thế nào để hiểu được, cái loại cảm giác này không phải có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
"Chẳng lẽ không phải là vì thích Nam sao ?"
Cô tiếp tục hướng dẫn "Bạn thân nhất của em, em lại không thể tiếp nhận, nhưng lại có thể chấp nhận Nam. Đây không phải bởi vì thích Nam thì còn có thể là vì lý do gì nữa?"
Nếu không vì thích, thì còn có thể là vì lý do gì nữa!