1

1.1K 81 1
                                    

Trên cuộc đời này chẳng có thứ gì tồn tại vĩnh cửu. Có thể hôm nay bạn đang rất hứng khởi với ước mơ và những dự tính của mình, nhưng chỉ qua một cái chớp mắt đến sáng hôm sau, mọi thứ lại có thể lập tức tan biến như chưa từng hiện diện dù chỉ một ít trong tâm tưởng bạn.

Song Mino là một họa sĩ trẻ đang ở trong tình trạng như thế. Sau một đêm bất chợt tỉnh giấc giữa bao hào quang vây quanh, thứ duy nhất mà anh có thể cảm nhận là sự trống rỗng nơi tận cùng của tâm hồn. Anh thẫn thờ nhìn những bức tranh dang dở tắm mình trong ánh sáng dìu dịu của vầng trăng ngoài kia - những đơn hàng khổng lồ anh nhận được.

Mino là một trong những họa sĩ trẻ gặt hái được nhiều thành công nhất trong giới hội họa hiện nay. Giữa vô vàn những bông hoa đẹp tự gò mình ép thân trong một cái khuôn nhàm chán, tranh của Mino nổi lên, kì dị và táo bạo với những gam màu mạnh mẽ áp chế người xem cùng những đường nét gãy gọn có phần hơi lộn xộn. Ban đầu không nhiều người cảm được tranh của anh, nhưng từ sau khi bức tranh "Trời sao" ra mắt, người ta đã dần thân thuộc hơn với cái tên "họa sĩ Song" được phủ sóng rộng khắp.

"Trời sao" của Mino không phải là bức mành đêm với những điểm sao lộng lẫy mỹ miều như cái tên. Nó là những mảng đen dày đặc chất chồng lên nhau, điểm xuyết cho cái nền đen ấy là màu trắng tinh khiết của những bông cúc dại nhỏ xíu đang tắm mình trong ánh trăng. Phải, cúc trắng là ánh sao của Mino - những ngôi sao thanh khiết bật lên hẳn trên nền trời u đục.

Từ sau thành công vang dội ấy, đơn đặt hàng và cả những phóng viên tới tấp tìm đến anh. Cuộc sống vì thế mà trở nên thật bận rộn, xô bồ. Mỗi ngày đều mệt mỏi vì những cuộc gọi hỏi về tiến độ tranh, về những đòi hỏi thay đổi phong cách từ khách hàng, về những câu hỏi lan man động tới đời tư của các trang báo,...

Không ít lần Mino bừng tỉnh giữa đêm rồi bàng hoàng trước sự trống rỗng của bản thân. Nhưng lần này lạ lắm. Trong trí anh chợt hiện ra bức tranh đã đưa anh đến với đỉnh cao hiện tại, bức "Trời sao". Mino chầm chậm đứng dậy, tiến tới một góc phòng nơi anh trang trọng đặt bức tranh ở đấy. Anh nhìn bức tranh, và dù có dùng tay để lướt trên từng bông cúc trắng, Mino tuyệt vẫn không cảm thấy được chút ánh sáng nào từ những đóa cúc dại theo xúc cảm từ bàn tay mà tới với anh nữa. Anh thấy chân mình như hẫng đi, rồi cả người cứ chới với, chới với giữa biển đêm một màu đen kịt.

Lúc ban đầu, anh đến với hội họa như thế nào, vì điều gì nhỉ?

Ánh trăng từ ngoài phủ sắc bàng bạc lên góc cạnh gương mặt đầy nam tính của Mino, quyện vào cái trong suốt của một giọt nước mắt nóng hổi trên má anh, khiến nó trở nên mơ hồ khó mà thấy được. Đã rất lâu rồi, anh mới lại làm một việc ủy mị như khóc.

Anh không còn nhớ lý do của bản thân buổi ban đầu nữa rồi.

//

Chuyến xe cuối cùng chở các khách du lịch đã rời đi, những ngọn đồi xanh mướt màu rừng nho của Chianti được trả về đúng với nguyên trạng của nó - một vùng quê thanh bình, ngọt ngào như chính hương rượu vang nơi này sản xuất nên. Tiếng xe buýt cũ kĩ lọc cọc những âm thanh ồn ã theo một giai điệu riêng mà người dân nơi đây nghe nhiều thành quen, dần đã không còn khó chịu với âm thanh đinh tai đó nữa. Bởi khi âm thanh đó nhỏ dần nơi những mái nhà đỏ hung san sát nhau cũng chính là lúc tiếng guitar cùng giọng hát của một cậu trai trẻ vang vọng lên từ phía ngọn đồi. Giọng hát cậu ấy đẹp lắm, ngọt ngào mà trầm lắng, thứ thanh âm gây nghiện hơn bất cứ hũ rượu được trau chuốt ủ ấp nào. Cậu trai đấy ôm chiếc đàn có nước gỗ màu nâu đỏ ấm áp. Các ngón tay khẽ nhảy nhót trên dây đàn thành vài âm điệu vụn vặt như sáng lên dưới ánh chiều tà: "Muốn nghe bài gì nào?" - giọng Ý có chút ngọng nghịu cất lên.

[MinWoo] MargueriteNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ