chương 17

965 131 47
                                    

  Khi đại não vẫn còn bị cơn buồn ngủ chiếm đóng, Ink mơ hồ cảm giác hình như cả cơ thể đang bị ai nhấc bỏng bế đi. Nhưng sự mệt mỏi như đang ra lệnh không cho phép cậu tỉnh giấc, thế nên tù nhân số 364 chỉ hé mắt nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó liền thoải mái trở người, tìm một vị trí phù hợp, và lại chìm sâu trong giấc mộng còn đang dang dở. Trước khi bị ném trở lại thế giới thật, Ink có thể nghe thấy tiếng giày lộp cộp bước đi trên sàn nhà một cách vội vã.  

  Giấc mộng đẹp chính thức kết thúc nhờ cú đáp thân thương từ trên không xuống dưới sàn đá lạnh lẽo, "rắn chắc" của buồng giam. 

    Ngồi dậy một cách mệt mỏi cộng với cả người đau ê ẩm, Parker vươn vai, rồi lại xoa xoa khuông mặt đáng thương xui xẻo vừa hôn xuống sàn nhà. Ink cảm giác như từ ban nãy đến giờ có ai đó cứ nhìn mình chằm chằm. Cậu đảo mắt tìm xung quanh, rồi dừng lại trên một bóng người khá quen thuộc, tối màu, đang nhìn từ trên cao xuống cậu. Dưới ánh đèn lập lòe hắt vào từ bên ngoài, Ink nheo nheo mắt lại. 

    Cứ tưởng là ai, hóa ra... Nhận dạng tên này quả thật đơn giản vô cùng, vì cả cơ thể của hắn như khắc rõ hai từ "đặc biệt" để ai trông vào cũng biết. 

    "Này Error, tại sao tôi lại ở đây?"- cậu gãi gãi má, nghiêng đầu khó hiểu. Hắn vẫn không hề hé mồm, chỉ hất cằm một cái ra ngoài phía cửa.

   Đúng lúc đó có thông báo từ loa tổng.

  "Tù nhân số 364 Ink Parker phạm tội nghiêm trọng, chính thức bị đẩy vào khu F trong vòng hai tháng! Đây là hình phạt vì có âm mưu trốn ngục và phá hoại!"- Linh hồn(?) của bộ xương màu trắng gần như đập mạnh khi nghe thấy tên mình được nêu lên trên loa thông báo. 

  Có âm thanh nghiến răng khó chịu trước khi loa được phát tiếp.

  "Nhắc lại, nhà tù Mortes là nơi kiên cố nhất giam giữ các tên tội phạm khét tiếng trên thế giới, an ninh chặt chẽ và bảo mật cao, cộng thêm các thiết bị tân tiến luôn được cài đặt để siết chặt tình trạng bạo động của tù nhân. Sẽ không có đường thoát cho tụi bây đâu! Thế nên biết phận mà ngoan ngoãn nghe lời đi, lũ sâu bọ!" - Kết thúc tràng dài với giọng tẻ nhạt như không muốn nói, bản thông báo kết thúc.

  Ink lắng nghe từng chữ một, rồi thở dài, cậu nhìn bộ xương tối màu, ít ra thì cũng đã giải quyết được một vấn đề, điều này khiến cho não cậu nhẹ đi phần nào.

  "Nghe đây bạn cùng phòng." - Error hơi nhếch mép, có vẻ tâm trạng hắn không hề tồi.

  "Ừ?" - Tù nhân 364 đáp. Vậy là bắt đầu từ bây giờ mọi việc căng rồi đây, cậu nghĩ.

  "Chắc hẳn bây cũng chẳng nhớ hình phạt một tuần gì gì đó mà tên quản ngục hống hách đặt ra lúc trước, đúng không?"- Bằng một cách nào đó, Windsor giờ đây như nắm chắc tính cách của Parker trong lòng bàn tay.  Có cảm giác hai người đã từng quen biết nhau? Hay là do cậu đã quá dễ dãi và vô tư.

  "Này coi thường người ta quá đấy. Dù cho chuyện đó không hề sai thì..." - Ink càng nói giọng càng lí nhí, cuối cùng cũng không tìm được đường chống chế, cậu đành tự cười bản thân mình một cách méo xẹo. 

Xuyên Qua Khung SắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ