Phải biết, vốn dĩ lão tổ mẫu cũng sẽ không vì Lâm Mạn Như nói đỡ cho Tương Thu Thanh một chút liền mềm lòng.
Tương Thu Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, chỉ chờ thời cơ thích hợp, liền đứng dậy, sà vào lòng lão tổ mẫu, từng lời nói thốt ra đều khiến cho người nghe phải lã chã rơi lệ.
"Ba tháng cấm túc, Thanh nhi đa tạ tổ mẫu để cho Thanh nhi có thời gian hiểu ra được cách xử sự. Đúng lúc tỷ tỷ cũng ở đây, Thanh nhi xin tỷ tỷ xin tha lỗi về những điều làm sai kia, mong tỷ tỷ có thể tha thứ cho hành động lỗ mãng của Thanh nhi. Trong lúc đóng cửa suy nghĩ, Thanh nhi đã chép rất nhiều Kinh phật, Thanh nhi đều là vì muốn cầu phúc cho tổ mẫu." Tương Thu Thanh vừa dứt lời liền có một tỳ nữ đưa lên những cuốn Kinh phật mà nàng ta đã chép.
Lão tổ mẫu híp mắt, nhìn nửa ngày rồi mới nói: "Viết tốt. Thanh nhi hiểu chuyện như vậy là tốt rồi. Cũng không uổng phí công sức của tỷ tỷ ngươi, phụ thân ngươi, mẫu thân ngươi đều ra sức bảo vệ ngươi."
Tương Thu Thanh thấp giọng, diễn một bộ dáng biết nhận sai vô cùng tốt, thỉnh thoảng còn đưa tay lên lau nước mắt ở bên khóe mắt, hai mắt đều ửng đỏ.
"Muội muội, sau này vạn vạn lần phải nhớ kỹ, vạn sự đều phải cẩn thận hành động." Tương Vân một mặt chân thành khuyên nhủ, tuyệt đối đừng nên đắc tội với người khác, không uổng công nàng không thể tự tay báo thù rửa hận!
Tương Thu Thanh trong lòng căm phẫn, nhưng ngoài mặt lại là cảm động, đứng dậy vái chào một cái: "Muội muội đã ghi nhớ."
Tất cả những thứ này đều giống như một khúc nhạc dạo ngắn, chẳng bao lâu nữa, mấy người đang hòa thuận vui vẻ này đều sẽ nghe đến trong kinh thành gần đây xảy ra một chuyện vô cùng thú vị.
Đến canh giờ, lão tổ mẫu liền giữ Lâm Mạn Như lại sau đó đều cho hai vị tiểu thư lui về.
Hai tỷ muội đi trên đường, trên người tản ra khí chất thoát tục, song song sánh bước, cả hai đều mi mục như họa, xinh đẹp như hoa.
Ở Phủ Thừa Tướng, trên đường mòn của hoa viên đã diễn ra một trận kinh diễm.
"Muội muội, mới nãy ở chỗ tổ mẫu, ta còn có một câu chưa căn dặn ngươi." Khi tới cửa phân nhánh, Tương Vân đột nhiên mở miệng.
Tương Thu Thanh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Xin tỷ tỷ cứ nói."
Tương Vân nhấc chân, cùng Tương Thu Thanh đứng thẳng, mặt đối mặt, nở một nụ cười: "Muội muội không cần sốt sắng, tỷ tỷ chỉ là muốn nói thêm một câu mà thôi. Muội muội sau này làm việc không những phải cẩn thận mà cũng cần nhớ rằng, không thể tùy tiện theo tính tình của bản thân mà làm bậy, làm bừa."
"Hôm đó, ta đã nói, muội muội không cần phải giúp ta chỉnh lại y phục, có thể muội muội là nghĩ cho ta nên liền làm. Ta không cho phép muội muội động đến bởi lẽ đây là việc của một nô tỳ, sự tình sau đó, chúng ta không cần nói đến. Mặc dù là ý tốt, nhưng sau này muội muội nên cân nhắc trước ba phần rồi hãy làm, có thể nhớ kỹ hay không?" Tương Vân nghiêm nghị nhìn Tương Thu Thanh, giống như nếu nàng ta không đáp ứng, liền không để cho nàng ta có thể bỏ đi với bộ dáng như bây giờ.
![](https://img.wattpad.com/cover/119168699-288-k434912.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
TRỌNG SINH PHẾ HẬU HỮU ĐỘC
Historical Fictiontác giả: Tiểu Trúc Sinh Kiếp trước nàng dịu dàng hiền thục, lại bị miễn cưỡng cắt thịt chí tử, sống lại một đời, nàng nhất định phải báo cái kia huyết hải thâm cừu, để kẻ thù sinh không được, chết không thể! thể loại: nữ cường, trọng sinh, HE, gia...