Tương Thu Thanh cùng Lâm Mạn Như đã theo Tương Hiền rời đi, nhưng lão phu nhân còn ở lại Lận vân các, bà nhìn Tương Vân, muốn nói lại thôi. Tương Vân dìu lão phu nhân, đưa bà đỡ tới giường trên sau đó ngồi bên người lão phu nhân nói: "Tổ mẫu, hôm nay đã mệt rồi, để Vân nhi giúp người xoa bóp chân."
"Vân nhi chuyện hôm nay ngươi có oán giận người tổ mẫu này không?" lão phu nhân nhìn về phía Tương Vân nói.
"Đương nhiên là ta giận người!" Tương Vân hai mắt đẫm lệ dịu dàng nhìn lão phu nhân nói: "Tổ mẫu sao lại có thể không quý trọng thân thể của mình, đã tối muộn bệnh thấp trùng tái phát người lại muốn đến Lận Vân các.Trong tướng phủ chỉ có mỗi người là thương Vân nhi nhất, người nói xem, ngộ nhỡ người bị cảm lạnh, Vân nhi biết phải làm sao?" lão phu nhân nghe xong lời nói của Tương Vân, cảm giác áy náy trong lòng lại càng dâng lên, bà kéo Tương Vân vào lòng nói: "Hài tử ngốc, ngươi xem ngươi là hiểu chuyện lại gần cận với tổ mẫu như vậy, tổ mẫu làm sao có thể không thương ngươi chứ!".
"Tổ mẫu, Vân nhi từ nhỏ đã không có mẫu thân bên cạnh, nhưng là trong lòng cũng có thể hiểu chút chuyện, biết đúng chừng mực. Nhị nương là thương yêu, che chở cho muội muội, phụ thân lại bảo vệ cho Nhị nương, Vân nhi trong lòng tuy khó chịu nhưng đều không tính đến. Vân nhi chỉ để ý đến tổ mẫu, nếu là tổ mẫu cũng không che chở ta, ta liền không còn ai yêu thương trên thế giới này!" vừa nói, Tương Vân vừa đưa tay lên lau hai hàng nước mắt, lão phu nhân thấy thế lại càng thêm đau lòng.
"Ban đêm lạnh lẽo, tổ mẫu quay về có thể dễ dàng bị nhiễm lạnh. Không bằng tổ mẫu nghỉ lại Lận Vân các cùng Vân nhi, tuy hơi chật một chút nhưng rất ấm cúng. Hơn nữa Vân nhi còn muốn nói chuyện thêm với người." Tương Vân năn nỉ nói, lão phu nhân nhìn thấy tôn nữ hiếu thảo như vậy với mình, liền gật đầu đáp ứng.
Lão phu nhân cùng Tương Vân đi đến gian phòng nghỉ ngơi, lại để ý thấy gian phòng của nàng còn không bằng với nha hoàn ở bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Bà bước lên lôi kéo tay Tương Vân nói: "Ta chỉ nói, với tính tình của Mạn Như chắc chắn là sẽ thiên vị Thanh nhi hơn, cũng không biết nàng ta đối với ngươi đối đãi lại hà khắc như vậy. Vân nhi, những năm qua ngươi đã chịu khổ rồi!"
Tương Vân kéo tay lão phu nhân nói: "Tổ mẫu đây là đang nói tới điều gì vậy, Vân nhi ăn mặc chi tiêu đều rất tốt, Nhị nương đối với Vân nhi cũng không có đối đãi hà khắc, Vân nhi có những thứ này đều đã rất thỏa mãn rồi." Tương Vân cúi đầu nhu thuận đáp, nàng không thể trực tiếp nói với lão phu nhân là Lâm Mạn Như đối đãi tệ bạc với mình được nhưng nói bóng gió như vậy đương nhiên là nàng cũng biết đôi chút rồi.
Tương Vân cùng lão phu nhân lại hàn huyên một hồi, sau đó hầu hạ lão phu nhân lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, nàng hầu hạ lão phu nhân rửa mặt xong liền đưa người về Tồn Cúc đường, cùng lão phu nhân dùng điểm tâm, sau đó lại tự tay mình pha trà cho lão phu nhân.
Trí nhớ của kiếp trước cho nàng biết được lão phu nhân là rất yêu thích thưởng thức trà, không chỉ thích hương vị mà còn vô cùng thích quan sát người pha trà. Nhưng kiếp trước bản thân lại không vì sở thích của lão phu nhân mà học, sau này học pha trà cũng là để lấy lòng Hoàng Hậu, giúp Long Duẫn Khiếu đoạt được ngôi vị..... Hiện tại nghĩ lại, bản thân mình đều là vỏ bọc cho người khác rồi. Có điều, cũng may trời cao đã cho mình một cho hội để trở lại, lần này, nàng nhất định sẽ nắm bắt cơ hội. Nay có kỹ thuật pha trà tiện lợi này, chính là mượn hoa dâng Phật đi!

BẠN ĐANG ĐỌC
TRỌNG SINH PHẾ HẬU HỮU ĐỘC
Ficción históricatác giả: Tiểu Trúc Sinh Kiếp trước nàng dịu dàng hiền thục, lại bị miễn cưỡng cắt thịt chí tử, sống lại một đời, nàng nhất định phải báo cái kia huyết hải thâm cừu, để kẻ thù sinh không được, chết không thể! thể loại: nữ cường, trọng sinh, HE, gia...