Chương 8: Ở một mình

146 4 0
                                    


Sắp vào Đông rồi, gió thổi đã nhiều hơn, không khí cũng dần mang sự lạnh lẽo tới..
Park Jimin cuộn tròn người trong chiếc chăn màu trắng tinh, lười biếng liếc nhìn đồng hồ treo tường...
.
.
.
.
.
- ÂU MÀI GÓT??????- Nó giật mình, trợn mắt mà kêu to.
Trời ơi, đã là 7giờ rồi!!! Nó còn phải đi học nữa. Jimin vội chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đồ.
- Trời ạ sao không có ai gọi mình vậy? 7h30 vào lớp, xe bus chắc chắn đã đi rồi.. Có nghĩa là mình phải chạy bộ, sẽ muộn mất thôi!!!!!- Jimin nhăn nhó lấy cặp.
Nó mở cửa chạy xuống lầu, sợ ba mẹ mắng nên vội vàng cúi đầu:
- Con xin lỗi ba mẹ... Con dậy trễ quá.. Con xin lỗi...
-.....
Jimin ngẩng lên.
Ủa? Ba mẹ đâu hết rồi? Sao không có ai vậy?
Nó liền chạy lên phòng anh TaeHyung, mở cửa ra. Trong phòng cũng không có ai hết! Chăn gối đã xếp gọn gàng, đồ chơi cũng không còn bừa bãi..
Thế nhưng, ba mẹ và anh TaeHyung đâu? Hay ba mẹ đã đến công ty, còn anh TaeHyung đã đi học trước?
Nghĩ đến đó, Jimin vội chạy đến trường.
------------
- Phù... Phù... Mệt quá...!!!- Nó vừa chạy đến cổng trường, thật may là chưa vào lớp.
Jimin đứng thở một lúc, rồi mới đi vào. Nghĩ thế nào lại thẳng lớp 3A mà đi, đến cửa sổ lớp 3A nó ngó vào trong. Đưa mắt quét một hồi quanh lớp học, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.. Sao lại thế nhỉ?
Jimin khó hiểu đi về lớp mình. Nó nghĩ đơn giản chắc ba mẹ Kim đưa anh TaeHyung đi có việc gấp....
---------
Tiết này học Tiếng Việt. Jimin vui hết sức. Nó không thích học Toán, nếu có thích thì chỉ tại có anh TaeHyung bên cạnh giảng bài. Nếu không có anh TaeHyung giảng, nó còn lâu mới chịu làm Toán...
- Bạn nào có thể đọc giúp cô bài này nào?- Cô giáo hỏi.
- Thưa cô, con ạ!- Jimin giơ tay lên.
- Nào, mời Park Jimin!!
Jimin đứng nghiêm chỉnh, đọc bài "Những quả đào" thật rõ ràng. Bài này hôm trước anh TaeHyung đã giúp nó chuẩn bị ở nhà rồi. Cho nên hôm nay nó đọc bài và trả lời câu hỏi của cô giáo rất tốt. Còn được cô cho điểm 10 vào vở.
Hí hí về nhà phải khoe anh TaeHyung mới được. Thế nào nó cũng được anh TaeHyung mua cho bánh mochi~~
Ầy lại nhớ đến anh TaeHyung rồi... Không biết là anh ấy đi đâu...
Jimin một lần nữa mò sang lớp 3A. Nhìn quanh lớp vẫn không thấy người kia. Chỗ ngồi vẫn trống trơn, cặp sách cũng không có. Ghế bên cạnh là chị Jisoo.
Aigoo~. Nó thở dài. Đúng như lời mẹ Kim từng dạy. "Dù không thích nhưng có lúc cũng phải nhờ đến người ta".
Jimin đảo mắt rồi gọi Jisoo ra ngoài.
- Nhóc con gọi chị đây có chuyện gì? Tưởng anh TaeHyung luôn miệng nói bảo vệ em mà~~- Vẫn là cái giọng khinh Jimin như vậy, chắc chị Jisoo thích anh TaeHyung lắm ha?
- Vâng, anh TaeHyung đâu hả chị?- Nó bỏ ngoài tai mấy lời vô nghĩa kia.
- TaeHyung hôm nay xin nghỉ một hôm rồi.. Ơi zời chị tưởng em thân với anh TaeHyung lắm mà~~~~
- Vâng thưa chị em là em trai anh ấy- Jimin không chịu được mà công kích- Hàng ngày em ở cùng anh ấy, chơi với anh ấy, ăn chung, ngủ chung, tắm chung,... Bla bla..
Thôi em đi đây nha~~~~
Nó quay đi cười mãn nguyện, bỏ lại bà chị đang tức xì khói đầu phía sau. 
-------
Anh TaeHyung xin nghỉ à? Đi đâu nhỉ? Chắc là đi có việc với ba mẹ Kim thôi mà! 
Jimin tự trấn an bản thân.
Ục ục ục.. Nó chợt nhớ ra sáng nay vội chạy đến trường còn chưa kịp ăn sáng, cũng đã sắp đến giờ ăn trưa, liền đi xuống canteen.
Nó mua một phần pizza, tiến đến chiếc bàn hay ngồi cùng anh TaeHyung.
Haizzz, hôm nay coi như ăn một mình..
- Xin chào!!!
Jimin đang ăn pizza thì nghe tiếng chào, ngẩng lên. À, là bạn Jungkook.
- Chào Jungkook!!
Jungkook cười híp mắt, tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện.
- Tớ ngồi đây được không?
- À.. không sao..- Jimin hơi lưỡng lự, chỗ đó là của TaeHyung, mặc dù anh ấy không ở đây...
- Ủa anh TaeHyung đâu rồi?- Bạn Jungkook lên tiếng.
Jimin đang cúi xuống ăn thì đảo mắt, lại ngẩng lên trả lời.
- À hôm nay anh ấy xin nghỉ..
- Sao lại nghỉ vậy? Anh ấy bị sao à?
- Không, chỉ là có việc thôi..

Jimin cảm thấy chán nản khi mà Jungkook cứ hỏi về anh TaeHyung như vậy. 
"Hừ! TaeHyunggie là của tớ mà..?"- Nó nghĩ thầm.
Vừa hay ăn pizza xong, nó đứng lên.
- Úi, hôm nay lớp tớ có kiểm tra, tớ phải đi ôn bài rồi.. Hẹn Jungkook hôm khác nha!!
( Bé con đã biết nói dối rồi~ .__.) 
- Vậy cậu đi ôn bài đi. Tạm biệt!!- Bạn Jungkook vẫy vẫy tay.
Jimin từ trước đã không nói nhiều với người không thân cận, nó luôn tránh những phiền toái của người khác, cứ sống yên tĩnh là được rồi.
--------
Tiết buổi chiều trôi qua thật nhàm chán. Như mọi khi có anh TaeHyung, anh ấy sẽ khuấy động tâm trí Jimin cả ngày, thật vui vẻ.
Nó nghĩ giờ này có lẽ ba mẹ Kim và anh TaeHyung đã trở về nhà rồi. Trong lòng trông ngóng đến giờ về.
----- 
Giờ tan tầm lúc nào cũng đông. Nó xuống xe bus, đi bộ về phía căn nhà. Không hiểu sao lại có tâm trạng chờ mong, háo hứckhi bước đến cửa. Có lẽ là được gặp anh TaeHyung và ba mẹ Kim sau 1 ngày sao?
Jimin mỉm cười mở cửa.
- Thưa ba mẹ, con đã về!!
-....
Ủa? Trong nhà không có ai hết? Jimin nhướn người lên bật đèn. Căn nhà sáng trưng, không một bóng người...
Jimin như bị kéo từ trên cao xuống tận địa ngục? Sao lại thành thế này? Mọi người đi đâu hết? Bỏ một mình nó ở nhà...
Park Jimin không kìm được mà bật khóc nức nở..
Sao lại trở nên tồi tệ thế này... Hôm nay làm gì cũng một mình... Bạn Jungkook thì không ngừng hỏi về anh TaeHyung, chị Jisoo thì khinh bỉ nó...
Jimin đứng trước thềm nhà, khóc rất lâu.
Nó nghĩ rằng, ba mẹ Kim đã bỏ nó rồi. Còn anh TaeHyung nữa. Mọi người giống như, cùng nhau biến mất, bỏ lại một mình nó. Rồi nó sẽ trở nên đơn độc.. Sống cuộc sống nhàm chán, một mình...
----
Jimin chán nản nằm vật lên ghế sofa. Người nó thì nhỏ nhỏ, sofa lại rộng, càng tăng thêm phần cô đơn...
Mệt mỏi, mi mắt nặng trĩu, nó dần chìm vào giấc ngủ....

- Jimin!! Jiminn!!!
- Anh TaeHyung? Ngày hôm nay anh đã ở đâu vậy???
- Ba mẹ đưa anh đi mua nhà mới rồi.. Anh phải dọn đi đây! Em ở đây một mình nhé!!
- Khoan.. khoan đã.. Sao lại thế? Anh TaeHyunggg!!! ANH TAEHYUNGGGG!!!
- TaeHyungg!!!!!- Jimin giật mình tỉnh giấc.
Ác mộng... Nhà cửa sao lại tối thế này?
- Mình nhớ là đã bật đèn...
Tách!
Happy birthday to you~
Happy birthday to you~
Happy birthday Park Jimin~~
Happy birthday to you~~~!!
Gì đây?? Jimin mở to mắt. Ba mẹ Kim, chú Hoseok, và người cầm chiếc bánh kem- anh TaeHyung, tất cả hát chúc mừng sinh nhật nó.
"Ủa ủa? Hôm nay sinh nhật mình hả?"- Jimin thắc mắc.
Nó oà khóc, chạy tới ôm mọi người, đã quá ngạc nhiên rồi!!! 
Thật hạnh phúc, mọi người đều nhớ sinh nhật nó trong khi chính nó còn chả nhớ sinh nhật mình. Sáng nay nhiều chuyện xảy ra, nó không còn bận tâm xem ngày bao nhiêu..
- Chúc mừng sinh nhật!!!- Ba mẹ Kim và chú Hoseok hôn chụt lên má Jimin.
Thằng nhóc này.. Hôm nay nó đã phải chịu sợ hãi rồi!!!
------
- TaeHyunggie~ mọi người đã đi đâu vậy??- Jimin hỏi TaeHyung khi cả hai đứa đã nằm trên giường ngắm sao.
- Em đâu cần biết, chỉ cần biết là hôm nay em đã rất vuiii~~ Mọi người đều rất vuii..- TaeHyung cười híp mắt.
- Đồ con khỉ!- Nó đánh TaeHyung một cái- Có biết là em sợ lắm không?
- Ba mẹ sẽ không bỏ em đâu, đặc biệt là anh~
-.....
- Tối nay nhiều sao quá đi.. 13/10 đúng là ngày đẹp!! Nằm ngắm sao thế này, đứa nhóc quan trọng với anh, cảm ơn Park Jiminnnnn!!!!
Kim TaeHyung kéo Park Jimin vào lòng, nhắm mắt ngủ.
- Cảm ơn Kim TaeHyung..- Jimin nói khẽ.
Không biết anh TaeHyung có nghe được không, nhưng lúc này, Jimin cảm thấy rất hạnh phúc.

[ VMIN-BTS ] Anh em !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ