Chap 1

2.8K 110 14
                                    

Trong màn đêm chỉ có ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua những đám mây đen đặc, Emily hướng đôi mắt xanh dương của mình về khoảng trống vô định phía trước. Bàn tay chị khẽ siết lấy lớp áo len choàng trên người mình, bờ môi mỏng mím lại.

Lại một cơn ác mộng từ quá khứ tới ám ảnh chị về những điều mà chị đã cố gắng chôn vùi. Trong giấc mơ đó, chị thấy một người bác sĩ với mái tóc nâu, đôi mắt xanh dương với nụ cười hiền dịu. Người bác sĩ đó đang đứng trên viền vầng trăng khuyết tỏa ra cảm giác nhè nhẹ như chính sự hiện diện của chị.

Xung quanh vầng trăng là vô số những bóng người nhầy nhụa trong bùn đen đang vươn lên muốn chạm vào ánh sáng. Người bác sĩ vẫn với nụ cười quen thuộc đó, đã nắm lấy những cánh tay đó, để họ cùng chia sẻ vầng trăng với mình.

Từng người, từng người một, vầng trăng của chị càng lúc càng nhiều những con người nhầy nhụa. Bùn đen trên người họ chảy xuống, không chỉ đem ánh sáng che khuất mà còn bọc lên thân hình người bác sĩ.

Để rồi tới một khoảng khắc, cả người bác sĩ và ánh trăng đều biến mất hoàn toàn trong bóng tối.

Emily đã chỉ có thể đứng lặng người nhìn mọi chuyện xảy ra. Không một tiếng nói nào được thoát ra khỏi vòm họng chị ngay cả khi chị cảm thấy mình đang gào lên. Bàn tay chị vươn ra, nhưng lại bàng hoàng nhận ra mình chính là một trong những kẻ đang chìm mình trong bùn đen kia.

Một khi ánh sáng hoàn toàn biến mất trong sự tuyệt vọng của chị, Emily choàng tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Và không thể một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Emily nhận ra lúc này dù chị có cố gắng ngủ thì cũng không có tác dụng gì. Chị đứng dậy khỏi giường, vươn tay lấy chiếc áo choàng ngắn mình thường mặc, rồi mở cửa rời khỏi phòng.

Không biết có phải vì giấc mơ kia hay không, Emily rất muốn được thấy ánh trăng ngay lúc này. Vì vậy nên chị quyết định đi ra vườn phía sau tòa biệt thự. Cũng trong một đêm mất ngủ như thế này, chị tình cờ nhận ra rằng nơi đó là một vị trí ngắm trăng hoàn hảo.

"Chị Emily, sao chị lại ra đây?" Ngay khi Emily vừa mở cánh cửa bước vào trong vườn, một giọng nói khác đã vang lên. Chị biết chủ nhân của giọng nói này.

"Emma? Em cũng làm gì ở đây vào tầm này? Không lẽ em tới gặp...." Emily kinh ngạc hỏi, tầm mắt chậm rãi di chuyển về phía con bù nhìn ở góc vườn, ngập ngừng nói không hết câu.

"À, không, em chỉ ra đây hóng mát chút thôi." Emma vội vàng xua tay, phủ định suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu Emily. Cô xoa mái tóc nâu được buộc gọn trong chiếc mũ rơm, cười có phần ngây ngô nhìn chị. "Chị cũng vậy?"

"....Ừ." Emily không lập tức trả lời mà lặng người nhìn Emma trong chốc lát rồi mới nhẹ giọng đáp lại. Đôi mắt xanh dương của chị thoáng lưu luyến dừng lại trên nụ cười kia trước khi ngước lên nhìn vầng trăng khuyết. Bàn tay chị vẫn nắm lấy tấm áo choàng mỏng nhưng đã buông lỏng hơn.

Emma hơi cắn môi dưới, bàn tay đặt lên sát miệng, đầu ngón tay đan vào nhau. Cô cúi đầu, đôi mắt xanh lá lén lút ngước lên nhìn vị bác sĩ trẻ trước mặt. Cô cứ ngẩn người nhìn chị như vậy, nhưng ngay khi chị đảo tầm mắt về phía mình thì cô lại thu lại tầm mắt, để tóc mái rũ xuống, che đi nụ cười đang hé nở trên môi.

Emma x Emily CollectionWhere stories live. Discover now