Chương 30: Cừu hận của tôi, từ giờ trở đi hoàn trả (2)

380 39 3
                                    

Tôi một mình chạy ra khỏi cái nhà không thuộc về tôi kia. Dạo bước trên đường lớn, thong dong tự tại. Nhớ tới lá thư này, từ trong túi móc ra, nhìn chằm chằm tờ giấy thật lâu. Vẫn là mở nó ra.
Tôi ngồi trên ghế bên lề đường, đèn đường chiếu xuống, chữ có vẻ hơi mông lung. Nét chữ rất có lực, hẳn là một người đàn ông viết.
"Đứa trẻ, khi con đọc được phong thư này, con cũng đã trưởng thành, hoặc là đã có một cái gia đình mỹ mãn. Xin tha thứ chúng ta làm như vậy, bởi vì chúng ta thật sự là vì tình thế bắt buộc. Ba của con bị kẻ thù trả thù mấy lần, đều không thành công. Mà bọn họ lại muốn động thủ các con. Chúng ta bị ép đưa con đi, xin tha thứ. Con có một người anh trai sẽ tiếp nhận hết thảy nơi này, mà con, có lẽ coi như nhà chúng ta cho tới bây giờ cũng không có người này đi. Gia đình của chúng ta rất phức tạp, cụ tổ con dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một đời một đời, mới có hôm nay huy hoàng. Đỏ mắt quá nhiều người, kẻ thù cũng liền quá nhiều. Có lẽ con sẽ hận chúng ta làm như vậy, thế nhưng là chúng ta thật là vì tốt cho con. Con là con gái, không thể kế thừa gia nghiệp, vì đảm bảo an toàn của con, đưa con đi là biện pháp tốt nhất. Tên của con là Ji Yeon, họ liền theo ba nuôi đi. Ta là ông nội của con, họ Jung, tên Ji Sung. Ba của con gọi là Ji Hoon. Anh trai của con gọi là Jung Ji Hae. Có lẽ duyên phận ngay tại một nháy mắt, nếu có một ngày con gặp người Jung gia, hoặc là thấy được tập đoàn Jung gia, như vậy đây chính là duyên phận đi. Đứa trẻ, phải sống thật tốt, người nhà của con vẫn luôn yên lặng bên cạnh con. Jung Ji Sung lưu"
"Jung...."
Tôi cười lớn, rơi nước mắt. Đọc cái chữ này rất lâu. Jung... Ji Hoon.... Ha ha, ha ha. Thế giới này sẽ không tàn nhẫn như thế đi....
Tôi nhắm mắt lại, tự giễu nghĩ, tôi chẳng phải giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, bị trêu đùa sao?
"Vì cái gì không có Ji Won?!"

Tôi đột nhiên ý thức được điểm này.

"Không có khả năng! Ji Won là người Jung gia. Vì cái gì Jung gia không có Ji Yeon? Nhưng lại có Ji Won?! Không có khả năng. Nhất định là mình nghĩ quá nhiều, nhất định là vậy."
Tôi trong nháy mắt dị thường tỉnh táo, đưa tay chặn một chiếc taxi. Báo địa chỉ, liền đang chờ đợi, chờ đợi một cái câu trả lời chân thật.
Xuống xe, tôi chạy trước lên lầu. Tôi đã không có thời gian đi chờ đợi tốc độ chiếc thang máy kia. Chính mình cũng thở gấp, cũng không rõ ràng được, chỉ biết là liều mạng nhấn chuông cửa...
"Ji Yeon? Sao cô lại tới đây?"
"Jung Ji Hoon ở đâu?"
"Hử? Cái gì?"
"Tôi hỏi, ba của cô ở đâu!?"
"Tìm ông ấy làm gì?"
"Tôi muốn gặp ông ấy!"
"A.. Tôi đi gọi ba, ông ấy ở thư phòng. Cô ngồi trước đã"

Ji Won không làm rõ ràng được tình trạng, giống như là bị tôi hù dọa, bận bịu chạy vào phòng.
Tôi vẫn đứng tại phòng khách dựa vào cửa.
"Ji Yeon a, tìm ta có chuyện gì, công việc còn thuận lợi sao? Ha ha"

Ba Ji Won cười ha hả từ thư phòng đi tới, cùng tôi chào hỏi.
"Ba tôi là ai?"

Chính mình cũng cảm thấy mình ngớ ngẩn...
Nụ cười trên mặt Jung Ji Hoon đột nhiên cứng ngắc lại, tôi nhìn ánh mắt của ông ấy, cảm giác nói không ra lời.
"Ji Yeon, vấn đề này...?"

Ji Won nghi hoặc nhìn qua tôi.
"Ba tôi đến cùng là ai?"

Tôi lại một lần nữa lặp lại.
"Ha ha, nghĩ như thế nào đến hỏi ta vấn đề này"

Jung Ji Hoon tiếng cười sang sảng, để cho tôi nghe lòng nguội lạnh.
"Tôi đã đọc thư. Ông là ba tôi, đúng không?"

Tôi hoàn chỉnh nói ra lời tôi muốn nói, sau đó nhìn thẳng ông ấy.
Ông ấy cũng nhìn tôi, cười.
"Không hổ là người Jung gia chúng ta, làm việc thật đúng là bình tĩnh tỉnh táo a"
"Vì cái gì? Ông đã sớm biết tôi là con gái của ông, đúng hay không"
"Đúng, từ lúc biết tên của con một khắc kia, ta khẳng định con là con gái của ta"
"Vì cái gì không nói cho tôi!"
"Ta sợ sau khi cho con biết, con sẽ giống bây giờ đến chất vấn ta"
"Chẳng lẽ ông không cần nói cho tôi sự thật! Ha ha, tôi còn thực sự ngốc, bị lừa 26 năm!"
"Chúng ta là có nỗi khổ tâm, con hẳn cũng là biết"
"Nỗi khổ tâm?! A, vậy tôi đây? Ông có nghĩ tới con gái của ông bị gửi nuôi tại trong nhà của người khác, là cảm giác gì hay không?!"
"Ji Yeon, ta biết con đang trách chúng ta, có lẽ chúng ta thật làm sai, chúng ta cũng đã bị báo ứng."
Jung Ji Hoon nhìn tôi, có chút không nói ra được nỗi khổ tâm, thở dài, ngồi ở trên ghế sa lon. Bắt đầu dài dằng dặc hồi tưởng.
"Năm đó sau khi đưa con đi, hết thảy cũng rất thuận lợi, thế nhưng là mẹ con cùng ta đều bởi vì đã mất đi đứa con gái là con mà cảm nhận được tiếc nuối. Cho nên liền nhận nuôi Ji Won. Lại không nghĩ rằng mẹ con bởi vì u buồn, lúc Ji Won 5 Tuổi, Ji Hae 3 tuổi liền qua đời. Ông nội của con 3 năm sau cũng bởi vì bệnh tim đột phát qua đời. Ha ha, có lẽ đây chính là ông Trời cho ta báo ứng đi. Anh trai Jung Ji Hae của con, năm 18 tuổi, bởi vì tai nạn xe cộ, cũng rời đi cái nhà này. Cho đến nay, nguyên nhân gây ra tai nạn đều không rõ. Cái nhà này còn lại chỉ có ta cùng Ji Won. Ba thật sự có nghĩ tới tìm con, khéo chính là, Ji Won hướng ta giới thiệu một cái tên là Park Ji Yeon. Định mệnh a, đây chính là duyên phận. Ba cả đời có thật nhiều thành tựu huy hoàng, thế nhưng con là áy náy duy nhất của ba. Con à, ba thật đã bị báo ứng, nhiều thân nhân như vậy rời đi, có thể đổi con trở lại bên cạnh ba sao?"
"A"

Tôi xem thường cười một tiếng.

"Đây vốn chính là ông nên có!"
"Ji Yeon..."
Giữa sự trầm mặc, chuông cửa vang lên, Ji Won sững sờ mở cửa. Là Park Hyo Min.
Tôi không quay đầu lại, chỉ là bình tĩnh hỏi.

"Chị đã sớm biếttôi là con của Jung gia, đúng hay không?"
"Đúng"
"Ha ha, con mẹ nó, tôi thật đúng là ngốc, bịhết thảy mọi người lừa gạt, ngay cả người tôi yêu nhất cũng lừa tôi lâunhư vậy. Ha ha"
"Yeon.. Chúng tôi không nói cho em chính làbởi vì sợ em.."
"Sợ tôi như thế nào? Sợ tôi báo thù sao? Haha, nếu như chị nói cho tôi sớm một chút, nói không chừng chị còn không ở trongphạm vi báo thù của tôi đâu!"
"Yeon..."
"Đủ. Chờ xem, hết thảy mọi người."
    

[Trans] Anh, cô ấy là người phụ nữ của em!Where stories live. Discover now