* Câu chuyện này dành tặng mùa giáng sinh đơn độc suốt nhiều năm qua của tôi. Dành tặng cho trái tim khát khao hơi ấm. Dành tặng cho những ảo mộng không quên. ( Gào tháng 8/12 năm 2012)
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt anh ta ở đâu, cô đều cảm thấy ghê tởm. Mặc dù, xét cho cùng, anh ta cũng chưa từng làm điều gì đáng bị xem là ghê tởm. Nhưng với cô, anh ta không thể không ghê tởm. Cô không có mong muốn một ngày nào đó, phải giải thích cho ai đó nghe vì sao cô lại quá đà trong cảm xúc dành cho anh ta đến vậy. Đó là ghét thấu xương, hận xuyên tủy... Hay một điều gì đó li kỳ hơn thế chăng?
Nhiều năm trôi qua, khuôn mặt anh ta rõ ràng đã có năm, mười phần biến dạng. Anh ta không cạo râu thường xuyên? Hẳn nhiên là thế. Trên tấm hình của tạp chí nước ngoài, một người đàn ông râu quai nón tua tủa, không quá dày rậm, chỉ là chưa cạo vào ngày thôi... Phong trần, cầm điếu thuốc lá phì phèo thổi khói. Mặt ngửa lên trời... Quần áo xộc xệch.
Đúng là anh ta, hẳn là anh ta. Dù anh ta có cháy tan ra thành tro bụi, hay bị cá xỉa tới thối tha thịt thà, thì cô vẫn nhận ra con người đáng khinh ghét ấy, ở mọi góc độ.
Điều cô không thể ngờ được, là sau vài năm, anh ta từ một người làm tài chính đã có bước nhảy thụt xuống làm nghệ thuật. Chẳng phải ngành nghề này, anh ta không có chút hứng thú sao? Tấm hình quảng cáo này, sao lại có anh ta ở đó?
Đã quá lâu rồi, cô không còn biết gì về anh ta nữa. Anh ta có cuộc sống phong trần, hay trần truồng thế nào, cô không quan tâm. Cô còn phải sống. Sống với cái lý tưởng không đàn ông, không tình yêu. Sống với những buổi chiều, khi phòng làm việc không còn một ai ở lại, trời tối đen, nhìn qua cửa sổ chỉ có xe cộ và ánh đèn đường phố nhấp nháy náo nhiệt. Mình cô đứng quan sát chuyển động qua lại nơi đô thị nhộn nhịp.
Sống kiểu đó. Sống với cái kiểu người giúp việc nghỉ việc tương đương với việc cô muốn chết luôn vì không còn ai kề cận.
Sống với những nụ cười rặn ra sao mà khó đến thế, nhưng vẫn phải hê hê.
Nói chung, cô hà khắc với bản thân mình. Còn anh ta, quá thoáng đãng, và phong trần cơ mà. Khác xa ngày xưa lắm.
Cả hai người không ai còn như trước. Anh ta là cục thịt thối mà cô không muốn nói tới nữa rồi.
Cầm tờ tạp chí chết tay, cô quăng sang một bên. Thứ rác rưởi này, sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Cô đập tay lên bàn.
Trợ lý ngồi ở bàn đối diện, cách xa cô vài mét, bất giác giật mình. Cô bé trợ lý luống cuống: "Có chuyện gì không chị."
Cô nhắm hai mắt, để tay lên trán, không nhìn, lạnh lùng nói: "Cho chị ly trà nóng!"
Cô vẫn thích uống trà Bá Tước. Tất nhiên không phải bởi cái tên xướng lên đã quyền quý, mà bởi mùi hương đó, nó rất quyến rũ cô. Mùi hương Bá Tước khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn trong những lúc thế này, não như đánh đàn bằng các dây thần kinh. Mọi thứ cứ rên rỉ trong trí óc.
Nhiều ngày nay, cô bận rộn với nhiều thứ, cô thậm chí phải dành cả buổi chỉ để chọn lọc công việc mình cần làm trước, làm sau. Mắt cô rất mỏi mệt vì mỗi ngày đều dán mặt vào màn hình suốt hơn hai mươi tiếng. Cơ thể cô đau điếng, tới mức co duỗi cũng khó khăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện ngắn hay
Truyện NgắnĐa phần mình lấy truyện ngắn của các tác giả trên báo Hoa : fuyu, Dung keil, Zelda, mèo đi vớ... Vì mình thấy truyện của các tác giả này rất hay :) Đọc truyện vui vẻ ạ <3