Giá đâu đó có người đợi tôi - Băng Giang

2.6K 37 0
                                    

Tôi không thích có ai đó bước vào thế giới của mình.

Không biết từ lúc nào, tôi đã quen với thế giới chỉ có một mình. Từng sở thích, từng suy nghĩ, tôi cất cho riêng mình. Tôi say mê làm những điều mình thích như sưu tầm manga, sách, băng đĩa, tem, hoa ép khô... Tất cả những thứ đó đều được giữ gìn cẩn thận. Nếu có một vết gấp trên trang sách, dù vô ý, tôi cũng sẽ thấy vô cùng khó chịu vì sự hoàn hảo bị phá vỡ. Thi thoảng, cao hứng, tôi dành nhiều thời gian làm một việc gì đó thật tỉ mỉ. Như đan một chiếc khăn, một chiếc áo, một đôi găng tay bằng những cuộn len nhiều màu sắc xinh đẹp. Tôi còn làm cả những chiếc bánh bằng vải đựng đầy trong giỏ mây... Cuộc sống đôi lúc thú vị, đôi lúc nhàm chán, tùy từng lúc tôi cảm nhận.

Tôi có nhiều bạn nhưng không ai thật sự thân thiết. Tôi tin rằng trong số họ, không ai hiểu mình, không ai giống mình và sẽ khó chấp nhận mình, như sự khó tính trong việc gìn giữ những cuốn sách chẳng hạn. Nhưng tôi không hề cảm thấy cô đơn.

Ngày đầu những năm cấp ba, mặc cho mọi người làm quen với nhau, tôi vẫn bình thản tìm cho mình một chỗ ngồi tốt. Không đầu dãy, không cuối dãy, tôi chọn một chỗ cạnh cửa sổ. Nơi đó tôi có thể nhìn rõ bảng và khi nào lười biếng học hành thì có thể thong thả ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài lúc nào tùy thích.

Được khoảng hai tuần vào học, mọi thứ đều ổn. Nhờ việc quan sát mọi người, tôi thuộc tất cả tên của mọi người trong lớp và khám phá ra nhiều thứ cũng thú vị. Nhưng tôi không có ý định tìm kiếm cho mình một người bạn thân. Tuy vậy, cuộc đời không hẳn cho ta tự sắp đặt.

Gần mười hai giờ trưa. Trời nắng gắt, nhựa đường như muốn chảy ra tựa miếng bơ cho vào chảo nóng. Xe đạp thì hỏng. Con đường như sáng trắng lên dưới nắng làm tôi cứ phải dụi mắt lia lịa. Nóng, mệt, khát nước, cứ ngỡ như mình đang đi trên sa mạc.

- Thủy, cậu cần tớ chở về không?

Là Thịnh, cô bạn chung lớp, ngồi cách tôi một dãy bàn. Đối với một lớp mới, trừ những người thật sự nổi bật về ngoại hình hay tài năng, hoặc tệ hơn là tai tiếng thì những người như Thịnh phải mất một thời gian để được nhớ đến. Cô bạn không xinh, mái tóc xoăn tít kì quặc, đôi mắt quá to trên gương mặt nhỏ thó gầy gò. Tuy nhiên, vì tôi rất giỏi quan sát lại dành khá nhiều thời gian cho việc này nên rất nhanh, tôi nhận ngay ra Thịnh.

Tôi nghĩ. Nếu không đồng ý thì chắc chắn tôi vẫn phải tiếp tục chịu cảnh địa ngục trần gian này. Thật sự thì tôi đã gần phát điên lên vì nắng gắt rồi. Nếu đồng ý thì rất có thể chuyện này sẽ kéo theo một mối quan hệ bạn bè phức tạp, mà trước đây tôi chưa từng phải đối mặt.

- Tớ chở cậu về nhé? Chúng mình sẽ mang xe cậu đến tiệm sửa xe gần đây, tớ quen, gửi ở đấy rồi ngày mai lấy. Thế nào?

Tôi mím môi, ngước nhìn mặt trời chói chang trên đầu một lần nữa trước khi quyết định.

- Đồng ý. Nhưng để tớ đèo nhé.

Kể từ đó, Thịnh bắt đầu chạm vào thế giới của tôi. Không hẳn là bước vào, chỉ là đứng ở ngoài và liên tục quấy rầy sự yên tĩnh của tôi. Không còn những giờ giải lao lim dim mắt ngủ, nhưng là để tận hưởng một giai điệu country tuyệt hay. Không còn những lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngóng lên những tán cây tìm một con chim sẻ ngủ ngày... Thịnh chia sẻ với tôi những câu chuyện vụn vặt không đầu không đuôi, rủ tôi đi shopping, ăn vặt lúc tan trường... Toàn những chuyện bọn con gái hay làm.

Truyện ngắn hayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ